Xuyên Thành Cô Vợ Độc Ác Của Nam Phụ - Chương 135: Xuyên Thành Cô Vợ Độc Ác Của Nam Phụ
Cập nhật lúc: 04/09/2025 23:41
Hai người bốn mắt nhìn nhau, lập tức hiểu ý của đối phương.
Nguyễn Thu Thu vui vẻ đi theo sau lưng Trình Tuyển, miệng đầy dầu. Trình Tuyển ăn một viên bạch tuộc, Nguyễn Thu Thu cũng đi lên trước, cầm một cái nhét vào miệng.
"Ngon quá!" Miệng cô còn ngậm đầy đồ ăn nên chỉ có thể vụng về cho đánh giá.
Vẻ mặt Trình Tuyển không nóng cũng không lạnh.
Pháo hoa hào cùng ánh sáng lờ mờ chiếu lên người anh khiến khuôn mặt anh đẹp hơn gấp mấy lần so với ngày thường khiến người xong quanh đi qua xem đến ngây người.
Anh trầm ngâm nhìn cô gái bên cạnh mình, cô xinh xắn đáng yêu, ánh mắt linh động khiến lòng anh càng thêm mềm mại hơn.
Lúc này, bên tai truyền đến tiếng bàn tán của mọi người.
"Chắc là anh trai đưa em gái đi chơi, cô gái đó nhìn rất trẻ."
"Ồ, cũng có thể là vợ chồng mà, cái loại chênh lệch năm sáu tuổi ấy."
"Còn có thể là cha và con gái mà, nhà trai mặt con nít không hiện tuổi."
Nguyễn Thu Thu:"..."
Trình Tuyển: "..."
Trên đường về nhà, Trình Tuyển vô cùng mất hứng.
Anh không nói một lời, cả đường đều rất im lặng. Nguyễn Thu Thu nhìn cha già Trình "Anh còn đang nghĩ về chuyện tuổi tác."
Nguyên chủ vốn là nhỏ tuổi hơn Trình Tuyển, Nguyễn Thu Thu lại cắt tóc nên càng lộ ra vẻ non nớt, không trách được người khác nói như vậy. Trình Tuyển trông rất trẻ, chỉ là nhìn cô còn trẻ hơn nên người khác mới hiểu lầm như vậy.
"Thu Thu" Giọng anh bình tĩnh, điệu bộ muốn nói lại thôi của anh khiến Nguyễn Thu Thu không khỏi căng thẳng lên.
"Làm sao vậy?" Cô hỏi
"Anh muốn nói..."
"Anh nói?" Nguyễn Thu Thu cũng không biết mình đang lo lắng cái gì.
"Trên hàm răng của em, có một hạt tiêu."
....
Nguyễn Thu Thu đỏ mặt, nhất thời thẹn quá hóa giận, bốc lên một nắm tuyết vo lại, trực tiếp nện vào người Trình Tuyển: "Sao anh không nói sớm!" Bây giờ cô chỉ muốn móc ra một cái gương kiểm tra dung nhan ngay lập tức, xấu hổ quá!!!
Bị ném tuyết vài người, Trình Tuyển thờ ơ.
Thật ra anh chỉ nói đùa thôi, răng cô rất sạch và trắng, chả có cái mẹ gì cả.
Thừa dịp Nguyễn Thu Thu không phòng bị, anh đột nhiên quay lại ném một quả cầu tuyết, trúng ngay giữa đầu Nguyễn Thu Thu.
Bộp~~ một tiếng.
Lòng Nguyễn Thu Thu lạnh lẽo, trong lòng cô, Trình Tuyển sắp xong đời rồi.
Cô ghi thù rất nặng đấy nhé, quay lại ném thẳng một quả cầu vào người Trình Tuyển. Không đả trúng được Trình Tuyển mà mình lại phải hứng trọn một quả cầu tuyết.
Hai người ngươi đả ta ta đả ngươi cả nửa ngày, Nguyễn Thu Thu thương vong nặng nề, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, giận dữ hét lên: "Sao anh không nhường em!!"
Vẻ mặt Trình Tuyển kinh ngạc, giọng điệu chậm rãi: "Không phải chúng ta đang thi đấu à."
Nguyễn Thu Thu: "..."
Lúc này, Trình Tuyển bước tới. Dưới ánh nhìn chăm chú của Nguyễn Thu Thu, anh cong đầu gối, tay chống lên đùi, đặt mặt mình ngay trước cầu tuyết của Nguyễn Thu Thu: "Em ném anh."
Vuốt quả bóng tuyết trong tay, Nguyễn Thu Thu chợt mềm lòng.
"Được rồi."
Hai người hòa thuận đi trên đường, gặp gió lạnh, Nguyễn Thu Thu hắt hơi một cái, ngay sau đóTrình Tuyển cũng hắt hơi một cái.
Chết cha! Đừng bị cảm chứ!
...
Buổi tối.
Hai người ngồi trên ghế sofa, tư thế rất quy củ, gương mặt đỏ bừng. Hai người cùng đặt khăn mặt lên trán, nằm ngửa trên ghế sofa chờ thức ăn và thuốc hạ sốt giao tới.
Trình Tuyển: "Aizz"
Nguyễn Thu Thu: "Aizz"
Bị cảm lạnh, ngủ ở nhà vài ngày.
Dù sao Nguyễn Thu Thu vẫn hoài nghi là vì cô ở cùng một chỗ với Trình Tuyển, hai người lây nhiễm lẫn nhau nên bệnh tình mới không tốt lên chút nào.
Bên công ty không thông báo là Nguyễn Thu Thu đã nghỉ việc mà chỉ nói là Nguyễn Thu Thu xin nghỉ dài hạn, ngay cả lão Mạnh cũng không biết rõ. Mấy ngày nữa Nguyễn Thu Thu sẽ trở lại công ty tiếp tục làm việc. Đối với kết quả này, Nguyễn Thu Thu nửa cười nửa mếu.
Luôn có cảm giác học sinh trốn học thất bại, bị túm về đi học tiếp.
Đồ Nam là một tên tích cực nịnh bợ, nghe tin cả ông chủ lẫn bà chủ của mình đều bị cảm thì chủ động tới cửa thăm hỏi bọn họ. Cậu đã gửi tin nhắn cho chị dâu nhưng không thấy Nguyễn Thu Thu trả lời. Còn lý do vì sao Đồ Nam không gửi tin nhắn cho Trình Tuyển, thì là vì, đến bây giờ tên cậu vẫn chưa thoát khỏi danh sách đen của đại boss...
Đồ Nam đứng trước cửa làm dáng, lắc lư hình rắn, ung dung đến trước cửa, nhấn chuông.
Nguyễn Thu Thu nghe được tiếng chuông cửa, nói: "Chắc là chuyển phát nhanh của em, anh ra nhận hộ em với."
"Được."
Trình Tuyển mở một chai Yakult, chậm rãi ra mở cửa, anh im lặng một giây, không đợi Nguyễn Thu Thu phản ứng đã đóng sầm cửa lại.
Nguyễn Thu Thu: "? Ai vậy?"
Trình Tuyển: "Đi nhầm."
Ngoài cửa không đúng lúc vang lên tiếng Đồ Nam gào thét: "Chị dâu ới, em đến đến thăm hai người này!"
Nguyễn Thu Thu: "..."
Trình Tuyển: "..."
"Vẫn là không mở cửa thì hơn."
"Đúng thế."
Ban đầu hai người định giả chết, không ngờ Đồ Nam lại dai như thế. Cậu ta bắt đầu ngồi bệt xuống cửa hát Cải Thìa Nhỏ, giọng hát ung dung run rẩy, như đứt từng khúc ruột, hát hay đến mức bác gái tầng trên đi ngang qua nước mắt rưng rưng, một hai phải mời cậu đến hội người cao tuổi biểu diễn.