Xuyên Thành Cô Vợ Độc Ác Của Nam Phụ - Chương 165: Xuyên Thành Cô Vợ Độc Ác Của Nam Phụ
Cập nhật lúc: 04/09/2025 23:44
...
...
...
Một tiếng nổ vang lên như muốn phá tan bầu trời. Màng nhĩ không chịu nổi, quanh tai chỉ còn những tiếng ong ong, cơ thể chịu va chạm kịch liệt khiến cho dây thần kinh cả người chậm chạp theo. Chỉ có vài giây đồng hồ ngắn ngủi, trong hệ ngân hà cách xa vạn dặm, bầu trời như nứt ra, những ngôi sao xinh đẹp nổ tung hóa thành pháo hoa lộng lẫy mà tráng lệ nhất thế gian, rào rạt rơi trên mặt đất, không một tiếng động.
"A-----"
"A-----"
"Phu nhân! Phu nhân!"
Đầu như bị nhét một cái chuông lớn vào, nghe như ai đó đang gõ một bài hát chúc mừng năm mới, âm vang đến khiến cô choáng váng, nhưng lại cực kỳ tỉnh táo. Mí mắt xốc lên, trong màu đen tĩnh mịch lộ ra mà sắc trần xe cùng với khuôn mặt nôn nóng của bác tài đang đong đưa.
"Ngài có ổn không? Tôi đã gọi xe cứu thương rồi, ngài đừng sợ, ông chủ đang trên đường tới..."
Nguyễn Thu Thu ngây ngốc chớp chớp mắt: "Tôi không chết?"
Bác tài tìm một tấm vải đè vào vết thương trên trán của Nguyễn Thu Thu, cẩn thận nói: "Chỉ sợ trán tạm thời có sẹo rồi."
Thì ra tiếng chuông xôn xao nổ vang kia là tiếng đầu cô đập mạnh vào kính chắn gió.
Nguyễn Thu Thu chậm chạp giữ khăn vải trên đầu, cả người run lên, tai qua nạn khỏi mới biết đau là gì, hít một ngụm khí lạnh, toàn thân cứng đờ.
Cô khàn giọng hỏi: "Bác không sao chứ?"
Ngồi ghế lái càng dễ bị thương hơn.
Bác tài nói: "Tôi không sao, tôi đánh tay lái tránh đi được nhưng đuôi xe vẫn bị đụng vào nên mới khiến cho ngài bị thương."
"Không sao thì tốt, không sao thì tốt."
Nguyễn Thu Thu run run ngồi thẳng người, quả nhiên trên kính chắn gió có một khối m.á.u đọng lại, trông đến sợ.
Hủy dung thì hủy dung, cô cũng không phải minh tinh, cũng không phải dựa mặt mà sống, còn mạng là tốt rồi.
Trong giờ phút đó, Nguyễn Thu Thu cơ hồ cho rằng mình đã ngủm củ tỏi rồi, có lẽ sẽ bay vất vưởng sang một thế giới khác.
"Đúng rồi... hung thủ đâu?"
Bác tài chỉ chỉ vào nơi nào đó sau lưng Nguyễn Thu Thu: "Đụng vào tường rồi. Là một cô gái, đã hôn mê bất tỉnh?"
"Cô gái?"
Nguyễn Thu Thu có dự cảm chẳng lành: "Cháu xuống xem một lát."
"Phu nhân..."
"Không sao đâu, không sao đâu, bây giờ cháu chỉ hơi váng đầu thôi, không có gì đáng ngại đâu ạ."
Bác tài cẩn thận từng li từng tí đỡ cô xuống xe. Xung quanh hiện trường tai nạn có rất nhiều người qua đường tò mò vây xem, chỉ chỉ trỏ trỏ. Bác tài phanh xe ở giữa đường, đuôi xe bị hư hỏng vô cùng nghiêm trọng, nếu thật sự trực tiếp đ.â.m đầu vào, chắc là sẽ đ.â.m cô nát thành bánh bao thịt mất.
Nguyễn Thu Thu rùng mình nhìn về phía chiếc xe của Từ Bích Ảnh. Xe việt dã màu đen đ.â.m vào tường, kính xe vỡ vụn văng ra khắp nơi, linh kiện bên ngoài b.ắ.n tung tóe, nhìn là đoán được tốc độ của đối phương nhanh đến mức nào.
Nguyễn Thu Thu chậm rãi đi đến trước chiếc xe.
Đầu xe vặn vẹo biến dạng, cô gái ngồi trên ghế lái mặt đầy m.á.u tươi, bị kẹt chặt trên ghế lái sống c.h.ế.t không rõ. Gương mặt kia vàng vọt, ảm đạm, bị mảnh kính vỡ đ.â.m vào rách toác, nhìn càng thêm ghê người.
Đời này của Từ Bích Ảnh đã hoàn toàn xong rồi. Hành động của cô ta hôm nay đủ để cô ta ngồi tù mọt gông, cho dù là dùng tiền vớt vát, loại chuyện như có ý định mưu sát bà chủ của Gia Trừng tất nhiên sẽ khiến tất cả mọi chuyện của cô ta bị moi ra anh sáng, lăn qua lộn lại rồi thổi phồng lên khiến cả đời cô ta không được an bình.
Nguyễn Thu Thu vẫn còn mơ hồ nhớ trong truyện miêu tả Từ Bích Ảnh như thế này.
Nói cô ta không quá đơn thuần vì lúc nhỏ từng đã từng trải qua biến cố gia đình, cô ta khát vọng tình cảm và chốn về hơn người bình thường rất nhiều. Nhưng lúc đó là câu chuyện đã gần đi đến hồi kết, Nguyễn Thu Thu lúc ấy vốn định chửi tác giả cưỡng ép vặn nhân vật vào cái khuôn vốn đã sụp đổ từ lâu.
Từ lúc bắt đầu, cuộc sống Từ Bích Ảnh đã được định trước là nhiều biến số, dễ thất bại.
Cô ta đem cuộc sống của mình gửi gắm cho người khác thì phải chấp nhận hậu quả như vậy thôi. Tương lai của cô không phải liên quan đến cô ta mà là liên quan chặt chẽ với người đàn ông mà cô ta "đặt cược".
Nguyễn Thu Thu nhớ rõ, lúc cô xem xong hết cuốn sách này chỉ có một cảm nhận ----
Từ Bích Ảnh từ nhỏ đến lớn không có một chút sở trường nào, cho dù là theo đuổi Trình Tuyển hay là giữ lại Cố Du thì từ đầu đến cuối cô ta luôn sống tách rời với xã hội. Cô ta không có sở thích gì, bạn bè cô ta cũng chỉ khổ tâm nghiên cứu làm sao để gả cho đàn ông tốt, còn bày đủ loại mánh khóe cho cô ta. Cô ta không muốn làm việc, chỉ muốn làn muốn làm một người vợ nhàn hạ, giống như một đóa hoa thổ ti, dành cho chồng sự ấm áp và dịu dàng lớn nhất, muốn là một người phụ nữ đằng sau một người đàn ông thành đạt, luôn luôn ủng hộ đối phương.