Xuyên Thành Cô Vợ Độc Ác Của Nam Phụ - Chương 18: Xuyên Thành Cô Vợ Độc Ác Của Nam Phụ
Cập nhật lúc: 04/09/2025 23:32
Có năm sáu món ăn, so với bữa cơm Tây ngượng nghịu lần trước thì bây giờ tự nhiên hơn nhiều.
Nguyễn Thu Thu tâm trạng rất tốt, mặt mày đều mang theo ý cười.
“Ăn ngon không?” Cô một bên hỏi một bên rót Trình Tuyển cốc nước.
Dưới ánh đèn êm dịu, đôi mắt của cô lấp lánh như những ngôi sao, đôi mắt đào hoa say lòng người hơi hơi cong lên, đuôi mắt nhếch lên, ánh lên một tia sáng rực rỡ và quyến rũ kinh người. Không biết là cánh môi phấn hồng hay là gò má ngọc bích cái nào xinh đẹp hơn.
Trình Tuyển liếc mắt nhiều thêm một cái, lại bình tĩnh mà dời đi tầm mắt.
“Không ngon bằng em làm.” Anh nói lời thật lòng.
Được nghiêm túc khẳng định, Nguyễn Thu Thu cong môi: “Cảm ơn anh.”
Hai người tiếp tục yên lặng ăn cơm, không có đề tài nhưng cũng tương đối hài hòa.
*
Công ty đã gửi bưu kiện tới, là mấy cái Latop Apple, tên người nhận là Đồ Nam.
An Nhu nhìn thấy bọc hàng, thuận tiện giúp Đồ Nam đưa đến văn phòng. Động tác của cô ta có chút khó khăn, bộ dáng mỏng manh yếu đuối làm Đồ Nam- một đại quê mùa cũng lập tức tỉnh ngộ, vội vàng nhận tới: “Cái này tôi tự mình lấy là được rồi, tay cô còn phải vẽ tranh đấy, bị thương thì phải làm sao.”
An Nhu phụ trách bộ phận thiết kế đồ họa, cũng coi như vì công ty lập không ít công lao. Cô ta du học ở Nhật Bản, danh sư xuất cao đồ, lại có ý tưởng thiết kế đọc đáo của riêng mình, tuy không thể nói là đặc biệt xuất sắc, nhưng giá trị thẩm mỹ vẫn luôn rất cao.
Trong văn phòng không có Trình Tuyển, An Nhu liếc mắt một cái, có chút thất vọng, nhưng không hiện trên sắc mặt nửa phần.
Cô ta khẽ cười một tiếng: “Đúng rồi, anh mua máy tính làm gì?”
“A, đây là chúng tôi và chị dâu nhỏ cùng nhau chơi game lấy được.”
“Chị dâu nhỏ?"
Biểu tình của An Nhu trở nên có một chút vi diệu. Cô ta miễn cưỡng cười một chút, hỏi: “Mọi người chơi game cùng nhau sao? Chuyện khi nào vậy, vì sao không nói cho tôi?”
Một loạt câu hỏi có chút hùng hổ doạ người. Đồ Nam gãi gãi đầu, nói: “Đại boss có nói qua, chúng tôi không được đi nói lung tung. Đây là chỉ là việc nhỏ thôi mà.”
An Nhu cắn cắn môi: “Tôi cho rằng quan hệ giữa chúng ta không xa lạ như vậy.”
“Ài, có cái gì mà so đo chứ, trò chơi mà thôi, chúng ta còn chưa được nhìn thấy chị dâu ngoài đời đâu.”
“Tò mò như vậy sao? Đại boss không muốn để cô ta tới gặp mặt mọi người, chỉ có thể là không yêu cô ta.” An Nhu bị tâm tư đố kị tra tấn, có chút nói không lựa lời, lúc cô ta ý thức được biểu tình Đồ Nam không thích hợp, lập tức thay đổi sắc mặt, bổ sung vài câu, “Ý của tôi là, các anh vẫn là đừng ôm kỳ vọng quá nhiều.”
Đồ Nam sờ sờ mũi, ý hữu sở chỉ*.
*Ngoài ý trên mặt chữ thì còn ám chỉ chuyện khác
“Tôi cảm thấy đại boss đối với chị dâu khá tốt. Cô…… Tốt nhất đừng nghĩ quá nhiều.”
Ở góc mà cậu không nhìn thấy, An Nhu yên lặng siết chặt nắm tay, móng tay khảm tới trong lòng bàn tay mà không biết.
***Lời tác giả
Nguyễn Thu Thu: "Tình địch và gì gì đó, tôi hoàn toàn không quan tâm"
Trình Tuyển: "Anh quan tâm"
Công tác hậu cần của công ty game rất nhan chỉ mới có hai ba này, Nguyễn Thu Thu đã mặt mày hớn hở xách được một bộ Laptop.
Cô vô cùng phấn khởi cài đặt máy tính, may mà có Trình Tuyển hỗ trợ nên rất nhanh đã có thể kết nối mạng được. Nguyễn Thu Thu một tay chống bàn, nhướng nhướng chân mày nói: “Anh chắc chắn không biết máy tính của tôi từ đâu ra.”
Trình Tuyển chậm rì rì mà liếc mắt một cái, một chút mặt mũi cũng không chừa cho cô mà mở ra máy tính tùy tay kiểm tra hệ thống phòng hộ an toàn.
“Tôi là chơi game rút tham được đó!”
“Ồ.”
Nguyễn Thu Thu: “……” Người này thật không thú vị.
Tính tình nguội lạnh giống một lão già bảy tám chục, một chút sức sống cũng không có. Thật không biết lúc anh yêu đương sẽ là bộ dáng gì, sẽ không phải cùng cô gái tính tình nguội lạnh giống anh nằm cạnh nhau, mỗi ngày đều ăn thực phẩm rác rưởi để sống, giao tiếp với nhau bằng điện thoại chứ.
Nguyễn Thu Thu nheo mắt. Cảnh tượng này cũng tệ quá rồi.
Ngay tại lúc cô đang suy nghĩ vớ vẩn, máy tính được cài đặt xong, mạng lưới internet cũng đã được kết nối. Nguyễn Thu Thu cười tủm tỉm mà vỗ vỗ bờ vai của anh: “Tiểu lão đệ, có chút tài năng đó.”
“Buổi chiều muốn ăn sủi cảo.”
Nguyễn Thu Thu nụ cười tan vỡ: “Sủi cảo rất phiền toái, chúng ta mua đông lạnh đi.”
Trước mặt, người đàn ông rất cao, chiếc áo hoodie đen làm nổi bật lên làn da trắng sữa. Hắn buông xuống mí mắt thon dài, từ góc độ của Nguyễn Thu Thu có thể nhìn thấy hàng mi dài đậm và chiếc mũi cao ngất của anh, đẹp đến làm người ta tức sôi máu.
Anh khe khẽ thở dài, ngữ khí sâu kín: “Tay đau.”
Nguyễn Thu Thu: “…… Không phải băng vải cũng tháo rồi sao? Muốn lừa người à?”