Xuyên Thành Cô Vợ Độc Ác Của Nam Phụ - Chương 184: Xuyên Thành Cô Vợ Độc Ác Của Nam Phụ
Cập nhật lúc: 04/09/2025 23:45
Trình Tuyển đều đều: "Thái Lan."
"Được rồi! Xem cái nào?"
Cái tên nào nghe cũng quỷ quái dọa người, thế là anh tùy tiện chỉ một cái.
"Quỷ Ảnh*? Vận may của anh không tồi đâu!"
*鬼影
Trình Tuyển chưa kịp phân tích kỹ càng xem "không tồi" của Nguyễn Thu Thu là tốt hay xấu thì bộ phim đã bắt đầu. Phòng khách rộng lớn đen kịt, màn cửa bị kéo kín mít không một tia sáng, hai người ngồi trên ghế sofa, một người ôm gối, Nguyễn Thu Thu bóc một tói chocolates, đổ ra chia cho Trình Tuyển.
Hai người đồng thời nhét chocolates vào miệng, im lặng xem phim.
Khác biệt chính là, Nguyễn Thu Thu ngồi hơi rướn về phía trước, tới gần màn hình, còn Trình Tuyển thì dựa vào ghế sofa sau lưng, vẻ mặt điềm tĩnh ôm chặt gối trong tay, ra vẻ mình tuyệt đối sẽ không bị dọa.
Trong phòng khách đen kịt, âm thanh trong phim, tiếng nhạc, tiếng nói đều to hơn nhiều so với bình thường.
"A!!!"
Trình Tuyển bị tiếng hét của Nguyễn Thu Thu dọa sợ, lảo đảo về phía sau, ghế sofa vang ầm một tiếng.
Nguyễn Thu Thu: "?? Anh đang làm gì thế?"
Trình Tuyển: "Em hét to thế để làm gì?"
Nguyễn Thu Thu: "A, thì là chợt nhớ ra kịch bản tiếp theo của bộ phim này, em xem lâu rồi, quên mất một số chi tiết."
Trình Tuyển: "....."
"Tiếp tục xem, tiếp tục xem. Đoạn sau rất đặc sắc đấy.".
Đồ ăn vặt Nguyễn Thu Thu chọn đều là đồ ăn không phát ra tiếng. Cô nhai mứt, xem say sưa. Kịch bản phim càng ngày càng khó đoán, ngày càng xuất hiện nhiều manh mối dẫn đến sự thật. Ngược lại, Trình Tuyển ngồi bên, trừ lúc Nguyễn Thu Thu đưa cho anh một miếng chocolate còn đâu thì toàn ngồi ôm gối, rất ngay ngắn, vẻ mặt bình tĩnh lạ thường.
Trong lúc vô tình, anh yên lặng đến gần Nguyễn Thu Thu.
Một bàn tay chậm rãi đặt trên cánh tay Nguyễn Thu Thu, đang xem phim ma, cô giật mình một cái, đừng nói nữa, bầu không khí thế này, đột nhiên có một bàn tay hạ xuống, hơi bị k*ch th*ch đấy. Nguyễn Thu Thu run lên, liền thấy tay Trình Tuyển đặt lên cổ tay cô, nắm chặt.
Nguyễn Thu Thu nghi ngờ hỏi: "Sao thế? Anh sợ à?"
Trình Tuyển lắc đầu: "Là sợ em sợ."
Nguyễn Thu Thu: "..... Ồ."
Nhớ lại lúc ở trong nhà ma, hẳn là Trình Tuyển không phải người không sợ ma. Nguyễn Thu Thu nghĩ nghĩ, thôi thì cứ để anh lừa mình dối người, nắm tay cô vậy.
Cả bộ phim nhuộm đẫm bầu không khí đê mê kh*ng b* khiến cho người xem nơm nớp lo sợ, thỉnh thoảng lại đột nhiên nhảy ra cái gì đó, may là không có quá nhiều phân cảnh dọa người.
Nguyễn Thu Thu hỏi: "Sợ không?"
Trình Tuyển cố gắng bình phục tâm trạng: "Vẫn ổn."
Nói xong, anh lặng lẽ nằm bên cạnh Nguyễn Thu Thu, túm tụm lại với cô. Nhà người ta đều là bạn gái sợ hãi, khóc hu hu rúc vào trong n.g.ự.c bạn trai. Ngược lại, Trình Tuyển lại vô cùng tự giác, nhìn nhìn một lúc rồi dứt khoát ngồi xán lại gần Nguyễn Thu Thu, giống như chim sợ cành cong. Cốt truyện thì hơn cả kinh khủng, cơ thể anh cứng đờ, sắp ngừng thở đến nơi.
Vốn dĩ cho rằng sẽ là thời gian dài dằng dặc lại vì có Nguyễn Thu Thu ở bên cạnh mà trôi qua rất nhanh. Sắp kết phim, Nguyễn Thu Thu nhìn không dời mắt, Trình Tuyển bên cạnh lập tức nhận ra có biến.
Cái phim này ----
Phần cuối đột ngột chuyển cảnh, rùng rợn c.h.ế.t người.
Nguyễn Thu Thu bình tĩnh ngồi xem hết đoạn kết, nghe thấy bên tai có tiếng hít thở dồn dập, trong đêm tối yên tĩnh, âm thanh này vô cùng rõ ràng. Nếu như lúc này có điện, nhất định sẽ nhìn thấy gối ôm trong n.g.ự.c Trình Tuyển đã gần như bị siết thành hai nửa.
"Anh sợ?"
"Không có."
Nguyễn Thu Thu nảy ra ý định trêu anh, cô chầm chậm quay sang, trong ánh sáng mập mờ của laptop, gò má Nguyễn Thu Thu xanh trắng bất thường. Tóc cô ẩm ướt, rải rác trên đầu vai, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Cô sâu kín nói: "Nhìn xem, trên vai của anh là gì?"
Lúc đầu đây chỉ là một trò đùa nho nhỏ, lại cố tình lúc Nguyễn Thu Thu vừa dứt lời, đèn đột nhiên sáng lên. Một giây sau, Nguyễn Thu Thu thấy rõ ràng vẻ mặt Trình Tuyển hoảng sợ cứng ngắc. Cặp mắt phượng ngủ nửa cụp kia trừng lên, con ngươi phản chiếu ra khuôn mặt thâm trầm của Nguyễn Thu Thu.
Ông chủ Trình đã bị dọa đến mất năng lực quản lý cơ mặt.
Nguyễn Thu Thu: "...."
Trình Tuyển: "....."
Không hiểu sao, nhìn Trình Tuyển bị dọa sợ, mặt cắt không còn giọt m.á.u mà trong đầu Nguyễn Thu Thu lại hiên lên hình ảnh một con mèo xù lông, lỗ tai dựng đứng lên, chắc là Trình Tuyển thật sự bị dọa sợ rồi.
Nguyễn Thu Thu thấy hơi xấu hổ.
Cô vội ho một tiếng, nói: "Đùa thôi, đùa thôi, anh đừng sợ."
Vẻ mặt Trình Tuyển cứng đờ, xem chừng là còn lâu lắm mới tỉnh táo lại. Tắt laptop đi, anh yên lặng thu dọn rác còn sót lại, yên lặng cất hết đồ ăn vặt còn lại vào ngăn tủ, yên lặng ôm gối đi về thư phòng.
Từ đầu đến cuối, không nói một câu.
Nguyễn Thu Thu nghĩ, không phải là Trình Tuyển tức giận rồi đấy chứ.