Xuyên Thành Cô Vợ Độc Ác Của Nam Phụ - Chương 214: Xuyên Thành Cô Vợ Độc Ác Của Nam Phụ
Cập nhật lúc: 04/09/2025 23:48
Trong lòng Khúc Vi lộp bộp một tiếng, đáy lòng chìm xuống.
Bà ta cùng bạn đã từng đùa bỡ không ít người, cuỗm đi không ít tiền, hai người đặt bẫy người khác là yên tâm tuyệt đối, Khúc Vi cũng rất tin tưởng người bạn này.
Bà ta không thể nào ngờ, người duy nhất bà ta tin tưởng, lại đi lừa bà ta?!
Khúc Vi thấy hoa mắt.
Nhớ đến khoảng thời gian trước, lúc liên lạc với người bạn đó, nói mình muốn kiếm một khoản tiền, đối phương luôn giới thiệu cho bà ta tòa nhà này, không biết từ chỗ nào làm một đống người cùng tin tức, số liệu, cứ thế khiến Khúc Vi sửng sốt. Thế mà bà ta lại bị lừa đến mức không chừa một đồng nào!
Vừa nghĩ tới khoản tiền kếch xù của mình đã tan thành bọt nước, bà hận không thể đập đầu chết. Bà ta run run rẩy rẩy tát mình một cái, trước ánh mắt kinh ngạc của mấy anh bảo an, ngã xuống.
"Cô ơi! Cô ơi!"
*
Có lẽ là gần đây xem áo cưới quá nhiều, Nguyễn Thu Thu dùng phần mềm gì thì phần mềm đó sẽ đẩy lên tin tức liên quan tới áo cưới cho cô, cô đang nghi ngờ không biết điện thoại của mình có phải bị dính virus rồi không?
Nguyễn Thu Thu phiền muộn, tâm trạng phức tạp khó nói.
Cô liếc qua Trình Tuyển.Cô chưa thấy Trình Tuyển mặc âu phục bao giờ, không biết lúc anh ăn mặc trang trọng hẳn hoi có ra dáng con người hay không.
Nói đến âu phục là lại liền nghĩ đến hôn lễ, nói đến hôn lễ là lại liền nghĩ đến đêm tân hôn.... Khụ khụ khụ.
Cô đang suy nghĩ cái gì vậy?
Trình Tuyển đang cúi đầu nhìn điện thoại, không ngẩng đầu lên, nói: "Em đang nhìn trộm anh."
Bị bắt tại trận, Nguyễn Thu Thu hơi có vẻ lúng túng hừ một tiếng: "Anh nghĩ nhiều rồi.""
Vì để cho mình tự nhiên hơn, cô bưng lên miếng bánh kem ô mai trên bàn, cầm lấy thìa múc một miếng, thìa bơ ngọt ngào lành lạnh tan ra trên đầu lưỡi, Nguyễn Thu Thu lại múc thêm một miếng.
Trình Tuyển chẳng biết lúc nào đã biến thành linh hồn, yên lặng bay tới bên người cô.
Nguyễn Thu Thu giật nảy mình.
Một tay cô cầm cái thìa vừa múc một miếng bánh, nói:"Anh làm gì vậy?"
Trình Tuyển một tay chống trên ghế sô pha, cơ thể dần tiến gần vào Nguyễn Thu Thu. Ánh mắt của anh tập trung nhìn vào đôi môi mềm mại của Nguyễn Thu Thu, mí mắt cụp xuống, đôi mắt lóe ra ánh sáng động lòng người. Nguyễn Thu Thu căng thẳng, toàn bộ cơ thể căng cứng, gương mặt ửng đỏ, mắt hơi híp lại, chờ Trình Tuyển hôn cô.
Bị chiếm tiện nghi thì bị chiếm tiện nghi thôi.
Mà dựa vào gương mặt của Trình Tuyển, ai chiếm tiện nghi ai còn chưa biết đâu.
Nguyễn Thu Thu đợi một lúc, không thấy được hôn mà lại nghe thấy giọng Trình Tuyển vụng về hỏi thăm: "Em nhắm mắt làm gì vậy?"
Nguyễn Thu Thu: "?"
Trình Tuyển: "?"
Cô mở bừng mắt, miếng bánh kem trên thìa của mình, mất rồi.
Mất rồi.
Cho nên là cái thằng nhãi Trình Tuyển này chỉ định ăn vụng của cô một miếng bánh gatô sao!!!
Nguyễn Thu Thu thẹn quá hóa giận, lúc này cô chỉ muốn đ.ấ.m Trình Tuyển bay lên trời.
Trình Tuyển lại bị tẩn vì hành vi này.
Anh mệt mỏi, ngoan ngoãn ngồi sang bên cạnh, nói: "Xin lỗi, lần sau anh sẽ không ăn vụng nữa."
Nguyễn Thu Thu nghe vậy, mặt mũi càng đỏ hơn. Trình Tuyển vẫn hoàn toàn không biết cô như vậy không phải vì ăn ăn vụng. Cô yên lặng tiêu hóa cảm xúc, Trình Tuyển ở bên cạnh yên tĩnh một lát, gọi tên cô.
"Thu Thu. "
"Chuyện gì -- "Nguyễn Thu Thu nhìn về phía anh, tức giận kéo dài thanh âm.
Giọng nói của cô bị chặn lại bằng một nụ hôn của anh.
Trình Tuyển còn muốn tiến thêm một bước, đè Nguyễn Thu Thu đến trên ghế ở trên ghế sa lon, ngay cả bánh gatô ô mai đã bị hất rơi trên mặt đất cũng không thèm để ý. Nguyễn Thu Thu mơ màng nghĩ, bình thường ngay cả lúc ăn cơm Trình Tuyển cũng rất có đầu có cuối, không lộn xộn, sao đến lúc hôn cô lại cứ như muốn gặm sạch cô bỏ vào trong bụng thế này.
Chuông điện thoại di động của Trình Tuyển vang lên.
Anh không kiên nhẫn nhấn tắt, không bao lâu sau, tiếng chuông lại vang lên.
Nghe tiếng chuông, Nguyễn Thu Thu khôi phục tinh thần, chợt phát hiện cổ áo của mình chẳng biết đã bị Trình Tuyển cở ra một phần từ lúc nào, lộ ra nước da trắng nõn mềm mại làm cho người ta mơ màng. Cô vội vàng đẩy Trình Tuyển ra, đỏ mặt chỉnh lại quần áo.
Lúc Trình Tuyển nhận điện thoại, ngữ khí lãnh đạm đến Tiểu Phạm ở đầu bên kia nghe mà giật nảy mình.
Tiểu Phạm không bình tĩnh như lúc đối mặt với Khúc Vi, cẩn thận từng li từng tí nói: "Ông chủ.... Ngài Trình đã tỉnh lại, nói muốn gặp ngài một lần cuối. Tình trạng của ông ấy hiện giờ không tốt lắm, có lẽ không chịu được bao lâu nữa."
Nhận tin, Trình Tuyển lặng im không nói.
"Có cần sắp xếp không ạ?"
Trình Tuyển vẫn yên lặng như cũ.
Nguyễn Thu Thu nhận ra anh hơi không bình thường, khẽ giọng hỏi: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?"
Hồi lâu.
Trình Tuyển chậm rãi nói: "Có thể lát nữa anh sẽ phải sang bệnh viện một chuyến."