Xuyên Thành Cô Vợ Độc Ác Của Nam Phụ - Chương 216: Xuyên Thành Cô Vợ Độc Ác Của Nam Phụ

Cập nhật lúc: 04/09/2025 23:48

Về sau nữa, không còn về sau nữa.

Ngay cả người nhặt xác cũng không có.

Cha Trình run rẩy duỗi tay ra che lại hai má của mình, nỗi quạnh quẽ và xấu hổ nhấp nhô trong lòng.

Tiếng khóc nức nở bi thương bật ra từ từng kẽ tay, ông bật khóc như một đứa trẻ.

"Thật xin lỗi.... "

Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng khóc đứt quãng của cha Trình vang vọng.

Chỉ là, câu xin lỗi này ông đang nói với ai, không ai biết

Trình Tuyển từ bệnh viện về đến nhà, suốt đường không nói một câu.

Nguyễn Thu Thu liếc trộm anh nhiều lần, vào phòng, cô thay giày, khẽ giọng hỏi Trình Tuyển: "Anh có muốn ăn chút gì không? Có đói bụng không?"

Mặc dù Trình Tuyển không nói gì nhưng trong lòng vẫn sẽ không thoải mái, những người sống nội tâm thích yên lặng đều như thế. Cho dù là ăn những món mà thường ngày mình thích ăn nhất thì cũng sẽ nuốt không trôi, nói xong câu đó, Nguyễn Thu Thu lập tức hối hận. Cô có thể thông cảm cho tâm trạng của Trình Tuyển, thứ anh cần lúc có lẽ là không gian yên tĩnh để suy ngẫm, sao có thể nghĩ đến ăn được chứ.

Trình Tuyển nói: "Tô mì."

Nguyễn Thu Thu: "... Cái gì?"

Giọng điệu Trình Tuyển trịnh trọng dị thường: "Thêm hai quả trứng gà."

Nguyễn Thu Thu: "..."

Mì thì mì, thêm trứng thì thêm trứng, con người dù sao cũng phải ăn để sống. Nhìn sợi mì lăn lộn trong nồi nước sôi, cô yên lặng chờ mì chín, không phát hiện ra Trình Tuyển đang tựa trên tủ lạnh, lặng yên nhìn cô nấu mì. Nguyễn Thu Thu cho Trình Tuyển ba trứng gà, tầm này cô không có hứng ăn, chỉ nấu cho một mình Trình Tuyển.

Tô mì được bưng đặt lên bàn, Trình Tuyển an tĩnh ăn mì, Nguyễn Thu Thu ngồi đối diện anh, một tay chống cằm, ngồi ngắm nghía phòng bếp. Cô muốn tìm chủ đề gì đó để nói, mà mãi không nghĩ ra nên nói cái gì.

Một người ăn mì, một người giả vờ ngây người.

Trình Tuyển ăn được vài miếng, đột nhiên đứng dậy.

Nguyễn Thu Thu sửng sốt, hỏi: "Sao thế? Ăn không ngon à?"

Trong ánh nhìn ngơ ngác chăm chú của cô, Trình Tuyển chạy đi lấy thêm một cái bát rồi trở về chỗ ngồi, lấy ra một đôi đũa, cho thêm một quả trứng gà, lại đổ thêm ít nước, bấy giờ mới đưa bát tới trước mặt Nguyễn Thu Thu.

"Ăn."

Khoảnh khắc này, Nguyễn Thu Thu cảm động.

Trình Tuyển mà lại chia đồ ăn cho cô? Quả thực là cướp cơm từ miệng chó dữ, còn quý giá hơn cả lãng tử quay đầu đó!

Nguyễn Thu Thu xúc động suýt khóc, với sự dịu dàng của anh lúc này, trong đầu cô thoáng nghĩ, mình thật sự phải nghiên cứu kỹ cách làm Mãn Hán toàn tịch.

Trình Tuyển chậm rãi nói: "A đúng rồi."

"Nguyễn Thu Thu: "?"

""Đây là em nợ anh, lần sau nhớ phải trả lại." Anh hếch cằm về phía Nguyễn Thu Thu.

Nguyễn Thu Thu: "..."

Cái gì, đây là cái thể loại tôi l**m một cái tất cả là của tôi đấy sao? Nhãi ranh mãi là nhãi ranh!

"Đây là do em làm, anh ăn một miếng là thành của anh sao?" Nguyễn Thu Thu phản bác.

Trình Tuyển không hùng hồn: "Đúng. "

Nguyễn Thu Thu: "....Anh, đây là Logic trộm cướp gì!

Trình Tuyển chỉ chỉ vào quả trứng luộc mà anh đã cắn một miếng: "Của anh."

Lại chỉ về phía người bị anh gặm mấy lần Nguyễn Thu Thu: "Của anh."

Nguyễn Thu Thu ngạc nhiên chớp chớp mắt, rồi lập tức hiểu ra ý nghĩa sâu xa trong câu của Trình Tuyển. Mặt cô ửng đỏ, ra vẻ bình tĩnh trừng mắt nhìn anh.

"Ngậm miệng, ăn cơm không được nói chuyện."

...

Nhờ đoạn nhạc đệm này, không khí giữa hai người đã khôi phục về trạng thái bình thường, Nguyễn Thu Thu cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi.

Ăn xong mỳ, Trình Tuyển lại chậm rãi thu dọn bát đĩa rửa chén bát như thường ngày. Anh đặt chén bát vào bồn rửa, mặc chiếc tạp dề màu hồng phấn vào, cúi thấp đầu không biết đang suy nghĩ gì, mãi vẫn không thấy cũng không có động tĩnh.

Nguyễn Thu Thu mấp máy môi, đi lên trước: "Không muốn rửa thì để đấy đi."

"..."

Trình Tuyển xoay người, duỗi hai tay ra, rầu rĩ nói: "Ôm anh."

Lòng Nguyễn Thu Thu mềm nhũn, ôm lấy eo anh, vùi mặt vào lồng n.g.ự.c anh. Gương mặt dán lên lớp vải len mềm mại, mơ hồ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh. Trình Tuyển chậm rãi vòng tay lại, ôm cô vào lòng.

Bọn họ cứ như vậy, ôm thật lâu, lâu đến mức chân Nguyễn Thu Thu tê rần.

Nguyễn Thu Thu rốt cuộc cũng không nhịn được nữa: "Buông ra. "

"Không muốn." Tuyển 502 said.

Nguyễn Thu Thu: "... Anh buông ra trước di."

"..."

"Em muốn đi vệ sinh."

Trình Tuyển: "Anh đi cùng em."

"Anh muốn c.h.ế.t lắm rồi phải không?""

Tiết mục phát cẩu lương xin được dừng tại đây.

Thân thể của cha Trình càng ngày càng tệ, dù cho dùng bao nhiêu loại thuốc đắt tiền, mời bao nhiêu chuyên gia trị liệu vẫn không thể ngăn cản được sự sụt giảm chức năng nhanh chóng đó lại. Giờ đây ông việc ông cần làm là tận lực hưởng thụ quãng thời gian cuối cùng này của mình.

Cha Trình không cưỡng ép Trình Tuyển đi thăm mình. Giữa bị họ là mấy chục năm lạnh lùng xa cách, không phải chỉ cần một câu xin lỗi là có thể xóa sạch mọi chuyện.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.