Xuyên Thành Cô Vợ Độc Ác Của Nam Phụ - Chương 218: Xuyên Thành Cô Vợ Độc Ác Của Nam Phụ
Cập nhật lúc: 04/09/2025 23:48
"Trình Tuyển, đừng quay mặt ra chỗ em ngủ."
Phía sau vang lên giọng Trình Tuyển lãnh đạm: "Anh đâu có."
Nguyễn Thu Thu tiếp tục kiềm chế: ".... Anh thở vào gáy em."
Trình Tuyển: "Ồ"
Mắt thấy tình hình là mình sắp bị ăn đập, Trình Tuyển thức thời, chậm rãi dịch dịch ra, Nguyễn Thu Thu cũng đỡ cảm thấy có hơi thở cứ phà vào cổ cô, lông tóc cứ dựng đứng hết cả lên.
Mấy cặp vợ chồng khác cũng ngủ như thế này sao? Cô là người có yêu cầu tương đối cao về giấc ngủ, cô không thể tưởng tượng nổi nếu hai người cùng đắp chung một cái chăn, tay người này đụng tay người kia, người kia động đậy một tí thôi mình cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Sao mà ngủ được chứ?
Nguyễn Thu Thu vẫn đang tiếp tục suy nghĩ viển vông của mình. Cô đang nghĩ Trình Tuyển đã ngủ hay chưa, có phải đang ngó nhìn cái gáy của cô không vậy, tâm trạng của anh lúc này ra sao, dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh ngủ cùng người khác trên một cái giường.
"Hơi căng thẳng." Trình Tuyển nói.
"...ủa?" Nguyễn Thu Thu kinh ngạc, "Sao anh biết em đang suy nghĩ chuyện gì?"
Trình Tuyển chậm rãi nói: "Em đang nghĩ, hai người ngủ chung một chỗ, sao cảm giác lại kỳ quái như thế."
Nguyễn Thu Thu: ".... "
Đù, trúng phóc luôn.
Buổi tối âm u, rèm cửa bị kéo chặt, Nguyễn Thu Thu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cái đèn trên tường. Cô úp vào trong chăn, vốn tưởng rằng lúc nằm ngủ cùng Trình Tuyển trên một chiếc giường sẽ thấp thỏm lắm, bây giờ thì thấy cũng không có gì.
Nguyễn Thu Thu hỏi: "Vậy cảm giác của anh thì sao?"
So với cô, Trình Tuyển hẳn là càng không thích tiếp xúc với người khác hơn.
Đối với câu hỏi của Nguyễn Thu Thu, Trình Tuyển trầm mặc một lát.
"Cảm thấy, vốn là phải như vậy. "
" A.... "
Anh nói cứ như đang thổ lộ vậy, Nguyễn Thu Thu không tự chủ được lại rụt rụt cái đầu vào sâu trong chăn. May mà lúc này phòng tối om, nếu không anh sẽ thấy dáng vẻ xấu hổ của cô mất, cô mới không có xấu hổ vậy đâu.
Căn phòng lại khôi phục vẻ yên tĩnh vốn có.
Nguyễn Thu Thu nhìn trần nhà, mở miệng nói: "Mặc dù anh không cho em quản đến chuyện này nhưng mà.... Em hơi sợ, Khúc Vi sẽ làm ra chuyện gì bất lợi với anh đấy."
Trình Tuyển nghiêng mặt qua, yên lặng nhìn cô chăm chú.
"Lại gặp ác mộng sao?"
Nguyễn Thu Thu mơ thấy anh đó. Lặp lại vẻn vẹn mấy chữ này, giọng điệu Trình Tuyển không khỏi vui mừng lên.
"Không có gì. Chỉ là mơ thấy Khúc Vi làm hại anh." Nguyễn Thu Thu nhỏ giọng lầm bầm, "Có vài thứ quá giống với hoàn cảnh hiện thực, cho nên, thấy hơi hãi."
"..."
"... Trình Tuyển? Anh ngủ rồi à?"
Nguyễn Thu Thu đưa lưng về phía Trình Tuyển, cố sức cuộn lại phần chăn của mình, cô nghiêng người, lập tức vượt qua vĩ tuyến 38, chạm vào cái chân của Trình Tuyển. Nguyễn Thu Thu ngẩng đầu, khóe môi suýt nữa chạm vào cằm Trình Tuyển, cô bối rối vội vã lui lại phía sau, để cách xa Trình Tuyển một chút.
Hai người cách quá gần.
Gần đến mức sự bối rối tháng qua rồi biến mất trong mắt cô, cô nghiêng mắt nhìn, Trình Tuyển đang nhìn chằm chằm mình, cảm xúc phun trào bên trong cặp mắt kia phảng phất như hóa thành thực thể, dùng sức đ.â.m thật mạnh và trái tim ềm mại của cô.
Đối diện với cặp mắt của anh, Nguyễn Thu Thu ha ha cười khan, chợt phát hiện, điều hòa trong phòng từ nãy đến giờ đều tắt.
Người nào đó nói lạnh, nằm trong phòng cô lại vô cùng bình tĩnh, quả thực là ý không ở trong lời.
"Em đi bật điều hòa,""
"Không cần."
"Kia... Vậy em..."
"Đừng nhúc nhích. " Trình Tuyển nói câu này rất nhỏ, tựa như đang đè nén cái gì, hai chữ đầu bật ra khỏi cổ họng, chữ cuối khàn khàn nâng lên.
Nguyễn Thu Thu kinh ngạc nhìn anh. Con mắt đã dần thích nghi được với bóng tối, khuôn mặt Trình Tuyển phóng to, đường cong khuôn mặt mảnh khảnh, độ cung môi xinh đẹp, quan trọng là cặp mắt kia như đang mãnh liệt thúc đẩy tội phạm hành động, đẹp không tả nổi, Nguyễn Thu Thu nuốt cổ họng khô khốc. Gương mặt này sao có đẹp đến thế! Cô hoàn toàn không có chỗ để từ chối nha!
Giống như bị hàng ngàn con kiến bò qua bò lại, Nguyễn Thu Thu ngứa ngáy cả người.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Nguyễn Thu Thu chậm rãi tiến lên trước.
Cô có thể cảm nhận được hô hấp hỗn loạn của Trình Tuyển. Trong ánh mắt chăm chú không chớp mắt của Trình Tuyển, Nguyễn Thu Thu ngẩng đầu lên, run rẩy nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi của anh. Môi Trình Tuyển thật lạnh, Nguyễn Thu Thu hôn một cái, tự như ngọn lửa bổ nhào lên trước, thiêu đốt cả một thảo nguyên rộng lớn, khiến hô hấp của anh trở nên khô nóng.
Giống như gà con mổ thóc, chuồn chuồn lướt nước, đôi môi mềm mại ngọt ngào của Nguyễn Thu Thu chỉ dừng lại trên môi của anh trong chốc lát rồi lập tức rời đi.
Để chứng tỏ mình rất rất bình tĩnh, mình là một người từng trải.
Nguyễn Thu Thu hắng giọng: "Của em."
Vốn là nói an phận đi ngủ lại bị hành động của cô phá nat.