Xuyên Thành Cô Vợ Độc Ác Của Nam Phụ - Chương 226: Xuyên Thành Cô Vợ Độc Ác Của Nam Phụ
Cập nhật lúc: 04/09/2025 23:49
"Ừm." Nguyễn Thu Thu hồi hộp đến mức lòng bàn tay bắt đầu ra mồ hôi, cửa mở ra, cô sợ ngây người.
Trên bậc thang lót thảm đỏ, đầu cuối cùng của thảm đỏ là một chiếc xe hoa màu đen. Bác lái xe chuyên dụng của Trình Tuyển mặc âu phục giày da, đang đứng trước trước cửa xe, nở nụ cười với Nguyễn Thu Thu.
Đây chưa phải chuyện làm Nguyễn Thu Thu khiếp sợ nhất.
Chuyện khiến cô khiếp sợ nhất là đằng sau xe hoa là một hàng xe thể thao mà đem sang trọng, không chỉ là mấy chục chiếc đâu, xếp rất có trật tự. Nguyễn Thu Thu đã có thể tưởng tượng được lát nữa đội xe lái trên đường chính sẽ ồn ào thế nào.
Nguyễn Thu Thu lắp bắp hỏi "Đây là gì vậy?"
"Đội xe.."
"Đội xe? Tôi làm gì có người thân, lấy đâu ra nhiều xe như vậy?"
Thư ký vô cùng bình tĩnh nói: "Sếp nói, trong hôn lễ người khác có, chúng ta nhất định không thể thiếu. "
Cửa xe mở ra, Nguyễn Thu Thu ngồi trong xe hoa, cố gắng tự điều tiết cảm xúc để bớt căn thẳng.
Sáng nay còn ngồi tham gia hôn lễ của người khác thế mà đến giữa chiều mình đã làm cô dâu, có thể nói đây là bất ngờ siêu cấp siêu cấp lớn, lớn chưa từng có đối với cô. Tâm trạng Nguyễn Thu Thu vẫn đang rất phức tạp, cô cảm thấy chuyện này chẳng chân thật chút nào ——
Ấy vậy mà cô, sắp gả cho người khác?
Không chọn ngày lành, không tự mình chọn khách sạn, không hề nếm thử đồ ăn xem có hợp khẩu vị không, không có người thân, không viết thiệp mời, không xoắn xuýt đi trang trí phòng cưới, càng không có chuyện chờ mong đến mất ăn mất ngủ.
Nhưng.
Nguyễn Thu Thu đặt tay lên đầu gối áo cưới, cảm xúc mềm mại không tưởng trong lòng bàn tay tựa như đám mây ở phía đám mây, tựa như kẹo đường bị ánh nắng chiếu vào, sắp hóa thành bọt nước rơi xuống mặt đất.
Cô ngửa đầu, cố sức chớp chớp mắt, cố nén nước mắt ngược trở về. Dù là thợ trang điểm có nói mấy món đồ trang điểm họ dùng chống nước vô cùng tốt, cô vẫn sợ làm nhòe mất.
Bác lái xe nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, ôn hòa mỉm cười: "Đừng khóc, lập tức tới ngay. "
"Vâng." Nguyễn Thu Thu hít mũi một cái.
Đằng sau xe hoa, đoàn xe thể thao màu đen đi rất quy củ, đều nhịp, người không biết còn tưởng rằng con gái của ông trùm hay là vị đại ca nào đó kết hôn mới bày ra cảnh tượng hoành tráng như vậy. Lúc đỗ chờ đèn đỏ, Nguyễn Thu Thu liếc về phía hai bên đường, mọi người xung quanh đang ồ ạt cầm điện thoại di động lên, da mặt của cô mỏng, chớp mắt cái mặt đã đỏ tới tận mang tai.
Nhìn cách tổ chức rêu rao như thế này, chắc chắn là bọn Đồ Nam dạy Trình Tuyển!
Nếu không phải cô biết người bên ngoài không nhìn thấy mình, Nguyễn Thu Thu chỉ sợ mình sẽ ngồi bệt xuống sàn xe để trốn mất.
Cô đã từng tưởng tượng khung cảnh hôn lễ của mình rất nhiều lần, nhưng xưa nay không ngờ tới, một ngày kia mình sẽ đến với dạng người như Trình Tuyển. Chỉ là mười phút đi xe ngắn ngủi, Nguyễn Thu Thu lại suy nghĩ rất nhiều. Trong đầu cô, ký ức kiếp trước và kiếp này đan xen, cảnh tượng trước mặt càng thêm không chân thật.
Tựa như trần ai lạc định*, cô sắp phải lập gia đình, sắp trở thành vợ của người ta.
* Chỉ sự tình sau khi trải qua rất nhiều khúc khuỷu biến hóa cuối cùng cũng xác định kết quả
Xe hoa chậm rãi dừng lại, bác tài xế cười nói: "Cô Nguyễn, chuẩn bị xong chưa? "
Cô Nguyễn?
Đây là lần đầu tiên ông xưng hô Nguyễn Thu Thu bằng từ để xưng hô với phụ nữ độc thân, Nguyễn Thu Thu ngẩn người, hốc mắt đỏ lên, lại khóc lần nữa.
"Ôi ôi, cô đừng khóc mà, lát nữa còn phải vui vẻ tham gia hôn lễ đó."
Đây là một biệt thự nghỉ dưỡng, ánh nắng thoải mái, tầm mắt khoáng đạt, phong cảnh đẹp không tưởng. Quả nhiên là Trình Tuyển vẫn có cùng một ý nghĩ với cô, không để nhân viên tới công ty đến tới tham gia hôn lễ của bọn họ. Hôn lễ mà Nguyễn Thu Thu luôn mong muốn chỉ là một hôn lễ không quá ồn ào, chỉ cần người nhà và những bạn bè thân nhất tới chứng kiến là đã quá đủ rồi.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Đội xe lần lượt dừng lại phía sau, xếp thành hàng ngũ rất chỉnh tề. Nguyễn Thu Thu quay đầu lại, lái xe của từng dãy thò đầu ra, vẫy tay với cô. Không biết là ai hô câu cô dâu đẹp quá, những người khác sôi nổi cười lên.
Ánh nắng hoàng hôn chiếu lên nước da tuyết trắng, tóc đen môi đỏ, thư ký cũng đi xuống từ một chiếc xe, giúp Nguyễn Thu Thu nâng áo cưới.
Lúc này, chỉ có hai người đi lên phía trước.
Là lão Mạnh và vợ lão.
Hai người nhìn Nguyễn Thu Thu từ trên xuống dưới, ánh mắt không dấu nổi sự kinh ngạc. Lão Mạnh sợ hãi than: "Đầu năm nay cô dâu nào cũng đẹp quá đi!"
"Lão Mạnh? Mọi người..."
"Hôm nay, chúng tôi chính là người nhà của cô." Vợ chồng lão Mạnh mặc lễ phục, trang điểm trông rất có tinh thần, thường ngày hai người bọn họ đều ghét nhất kiểu ăn mặc khuôn phép, hôm nay thật sự là lần đầu tiên bọn họ ăn mặc đường hoàng như thế.