Xuyên Thành Cô Vợ Độc Ác Của Nam Phụ - Chương 259: Xuyên Thành Cô Vợ Độc Ác Của Nam Phụ
Cập nhật lúc: 04/09/2025 23:52
Giọng Trình Tuyển vang lên: "Giống mơ không?"
"..."
Nguyễn Thu Thu sợ một hồi, nhìn vào con ngươi đen như mực của anh, bấy giờ mới ngớ ra ý nghĩa cuối cùng của nụ hôn ban nãy. Có lẽ Trình Tuyển c*̃ng đã cảm giác được chuyện gì nhưng không nói, cứ như đây là một lời nguyền, chỉ cần một người nói ra, lời nguyền sẽ trở thành sự thật.
Cô lắc đầu, bật cười.
"Không giống."
- -----
Cơn mưa đêm đã ngừng, quần áo hai người cũng ướt đẫm.
Để tránh giẫm lên vết xe đổ như lần trước, sau khi hai người trở về phòng thay quần áo, Nguyễn Thu Thu đi phòng bếp đun nước gừng uống để xua tan khí lạnh trong người.
Nguyễn Thu Thu ngồi chờ ở sofa đợi nồi nhỏ sùng sục sôi. Trình Tuyển bước ra khỏi phòng tắm, trên lưng quấn một cái khăn tắm lộ ra đường cong mê người. Trên người anh không có cơ bắp thật to, không có vết tích tập thể hình rõ ràng nhưng mỗi một khối cơ đều vô cùng rắn chắc. Là người đã check hàng qua - Nguyễn Thu Thu tỏ vẻ xúc cảm cứng rắn sờ vào vô cùng tốt.
Nhìn nửa thân trên tr*n tr** lộ ra ngoài, Nguyễn Thu Thu vội vàng quay mặt chỗ khác: "Anh làm gì thế! Mau mặc quần áo vào đi!"
Nghe cô giận dữ mắng mỏ, Trình Tuyển vốn đang định đi về phòng làm việc bỗng dừng bước, quay lại đứng trước mặt cô.
Anh cúi người, Nguyễn Thu Thu chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy phong cảnh cực kỳ tươi đẹp.
Còn có.... vết ô mai và vết cào trên xương bả vai.
Màu da trắng sữa của anh càng khiến những vết đỏ này nhìn ghê người hơn, qua đó có thể nhìn ra được khung cảnh buổi tối kịch liệt đến cỡ nào.
Trong nháy mắt, kẻ cầm đầu Nguyễn Thu Thu mặt đã đỏ rực: "..."
...
...
Trình Tuyển chậm rãi hỏi: "Thẹn thùng cái gì?"
Nguyễn Thu Thu: "Khụ khụ khụ..."
Đúng vậy, dấu ô mai là cô làm, vết cào cũng là cô làm, có gì mà thẹn thùng. Dù thế, Nguyễn Thu Thu vẫn không nhịn được, thẹn đỏ mặt: "Đi mặc quần áo vào, cẩn thận đừng để bị cảm."
"Ừ."
Sau khi kết thúc nụ hôn kịch liệt đêm đó, Trình Tuyển liền khôi phục bình thường. Phảng phất như đôi mắt chứa đầy rung động cuồng nhiệt kia không phải của anh.
Anh nghe lời đi thay quần áo. Nguyễn Thu Thu nấu xong nước gừng, đổ ra bát, thất thần mang ra bàn. Nhiệt độ nóng hầm hập trong nháy mắt từ bát sứ truyền đến lòng bàn tay làm cô run tay, suýt thì đánh rơi bát xuống đất.
"A!" Nguyễn Thu Thu không cầm chắc, mắt thấy nước gừng nóng hổi sắp đổ lên tay mình, cô thầm nghĩ, thôi rồi, chắc bỏng rồi.
Vậy mà Trình Tuyển ở sau lưng phản ứng còn nhanh hơn cô, tiếp được chiếc bát vào tay. Gần nửa bát nước gừng nóng hổi đều đổ vào tay anh. Trong tiếng thảng thốt của cô, anh vững vàng bắt được, làn da nháy mắt đỏ lên, mà Trình Tuyển lại vô cùng bình tĩnh.
"Trời ạ, sao anh lại dùng tay tiếp, mau thả xuống mau thả xuống!"
Nguyễn Thu Thu kéo tay Trình Tuyển ra bồn, vặn vòi nước, dòng nước ào ào xối vào tay Trình Tuyển khiến vết bỏng dần dịu đi. Trong nhà không có thuốc phỏng, Cô nhớ có một tiệm thuốc gần đây, giờ này hẳn là chưa đóng cửa đâu.
Cô dặn Trình Tuyển xối thêm một lúc nữa, ít nhất phải xối mười phút, còn cô đi mua thuốc.
Trình Tuyển ngăn cô lại.
"Không cần."
"Bây giờ thì chưa thấy đau đâu, đợi lát nữa xem ai khó chịu cho biết." Nguyễn Thu Thu vừa giận vừa đau lòng, mắt vẫn nhìn vào tay Trình Tuyển: "Tiệm thuốc gần lắm, lần trước cũng đi mua thuốc cho anh ở đó mà, em đi vài phút rồi về ngay."
"Vậy anh đi cùng em."
Trình Tuyển khoá vòi nước lại, lau lau tay, về phòng ngủ mặc áo khoác.
"Không cần, chuyện nào có lớn như vậy, tận hai người đi làm gì. Anh nghe lời em đi, xối nước thêm lúc nữa thôi." Nguyễn Thu Thu nghĩ, tay Trình Tuyển đáng tiền như vậy, có đem một trăm cô bán đi cũng chưa chắc đền nổi.
"Không được." Trình Tuyển vững vàng nhìn Nguyễn Thu Thu: "Muốn ở bên em."
Câu "ở bên" của anh thực nặng, tựa như đang nhấn mạnh điều gì.
Nguyễn Thu Thu sửng sốt, bỗng nhiên hiểu ra, lúc này cảm giác bất an của Trình Tuyển hẳn là nghiêm trọng lắm rồi. Ngẫm lại cũng đúng, tâm tư Trình Tuyển vốn mẫn cảm, mỗi khi cô có cảm xúc dị thường anh đều phát hiện ra. Huống hồ bây giờ còn cảm nhận được cô đang lo lắng, có lẽ... anh còn lo lắng hơn cả cô.
Cô cong môi, nỗ lực hòa hoãn không khí: "Đừng suy nghĩ nhiều, em có phải một đi không trở lại luôn đâu. Được được, nếu anh đã nói vậy, chúng ta cùng đi."
Đêm mưa gió lạnh từng cơn, Nguyễn Thu Thu mặc áo khoác, lại nhìn thấy vết bỏng đỏ bừng trên tay Trình Tuyển.
Cô đi trước, nói: "Để em giúp anh."
Cô nắm hai vạt áo sát lại rồi dùng tay kéo khoá lên. Dây kéo ma sát phát ra từng tiếng roẹt roẹt, không cẩn thận kẹt lại giữa chừng, không kéo lên nổi nữa. Cô dùng sức, khóa kéo trượt lên vèo một cái, Trình Tuyển đang cúi đầu, khóa kéo kẹp đúng vào cằm anh.
Trình Tuyển: "..."