Xuyên Thành Cô Vợ Độc Ác Của Nam Phụ - Chương 290: Xuyên Thành Cô Vợ Độc Ác Của Nam Phụ
Cập nhật lúc: 04/09/2025 23:54
Cô bỗng dưng cảm thấy trên người không bị thừa ra mấy cân thịt là chuyện vô cùng hạnh phúc.
Trình Tuyển thấy cô vậy cũng thương nhưng thôi kệ vì chẳng làm được gì.
Anh nghĩ, sau khi sinh xong đứa này thì nhất định phải đi thắt ống dẫn tinh, không bao giờ sinh thêm nữa, một đứa thế này đã đủ rồi.
Ngàn mong vạn đợi, cuối cùng cũng đến ngày dự sinh. Nguyễn Thu Thu bóc lịch từng ngày mà rưng rưng nước mắt, cứ như tù nhân đi tù mười năm đến ngày phóng thích, cô cũng muốn dỡ tấn hàng này xuống lắm rồi, sau đó sẽ được bung lụa.
Nguyễn Thu Thu chưa bao giờ mong được đến bệnh viện như bây giờ.
Mấy bảo mẫu và chuyên gia dinh dưỡng chăm sóc cô rất tỉ mỉ, Nguyễn Thu Thu không phải phiền lo bất kỳ chuyện gì. Nhớ đời trước khi còn chưa lớn, thuở đó mẹ rất dịu dàng với cô, thỉnh thoảng sẽ nhắc tới lúc còn mang thai, vác bụng đi nấu cơm giặt đồ, trước khi đau đẻ vẫn còn đang hầm canh.
Nghĩ vậy, Nguyễn Thu Thu không nhịn được che lại cái bụng tròn trịa.
Cô bỗng thấy mình không còn oán trách mẹ nữa. Bà ấy cũng từng chịu cơn đau đẻ đứt từng khúc ruột, cũng đã từng là một người vợ một người mẹ tốt, lúc nhỏ, tình yêu với cô là thật.
Không phải tất cả tình cảm trên thế giới đều có thể khái quát bằng yêu và không yêu.
Nguyễn Thu Thu nhắm mắt, dịu dàng v**t v* bụng.
Cô sẽ nỗ lực để trở thành một người mẹ tốt.
Đúng lúc này, bụng đột nhiên co rút đau đớn, việc này đã trải qua mấy lần rồi nên Nguyễn Thu Thu không hề hoảng loạn, cho dù đã đau đến mức mặt mũi trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Trình Tuyển vừa mới tắm xong, đang lau tóc, thấy Nguyễn Thu Thu đau đớn chống mép giường.
"Sao thế? Bụng đau?"
"Không sao, không sao, chắc là lại đau một lúc thôi..." Nguyễn Thu Thu miễn cưỡng xua xua tay.
Còn một hai tuần nữa mới đến ngày sinh dự tính, chắc lần này cũng như mấy lần trước thôi.
Cơn đau đến một cách dữ dội, Nguyễn Thu Thu bị tra tấn đến mức thở hổn hển không ra hơi, cảm giác như th*n d*** bị xé toạc, lại như bị một cây búa nện thật mạnh vào bụng. Cô siết chặt ga giường, mồ hôi chảy ướt đẫm cả áo ngủ.
"Không được, không được..."
Nguyễn Thu Thu nức nở: "Hình như, hình như sắp sinh thật rồi."
Trình Tuyển:!
Bị kéo đến bệnh viện, Nguyễn Thu Thu nằm bệt trên giường, đau đến mức không nói lên lời, thở phì phò như sắp chết. Bác sĩ kiểm tra một lúc rồi lắc đầu nói: "Chờ thêm một lúc nữa."
Một lúc này là hai tiếng.
Nguyễn Thu Thu không nhịn được bắt đầu khóc. Cô không khống chế được bản thân nữa, trong lòng chỉ còn lại sợ hãi và tủi thân. Chưa sinh đã đau thế này, lúc sinh còn đau thế nào nữa.
Trình Tuyển đứng bên giường, thành thật an ủi cô hết câu này đến câu khác, không quên đút thêm ít đồ ăn cho cô, sợ lát nữa không có sức rặn.
Nguyễn Thu Thu cắn răng ăn hết đồ ăn Trình Tuyển đút.
Đang ăn ăn, cô đột nhiên quay ngoắt sang cắn ngón tay Trình Tuyển, đau lắm nhưng không dám dùng sức, sợ cắn nát ngón tay anh, chỉ để lại một dấu răng nhàn nhạt. Nguyễn Thu Thu vừa khóc vừa thút thít nói: "Đau quá, em không bao giờ sinh con nữa đâu..."
Chưa bao giờ thấy Nguyễn Thu Thu khổ sở như thế, người từ trước đến nay luôn trấn định - Trình Tuyển trầm mặc, đưa ngón tay vào miệng cô.
"Cắn mấy cái là có sức."
Nguyễn Thu Thu khóc càng dữ dội hơn, nước mắt lăn xuống thấm ướt bàn tay anh: "Em tiếc hu hu hu..."
Lại là một cơn đau nữa, mãi mới nhận được thông báo vào phòng, lúc này cô muốn sinh lắm rồi, đầu óc cứ lơ ma lơ mơ. Trình Tuyển bị "mời" ra ngoài, hiện đang đứng trước cửa phòng sinh, nghe rất rõ tiếng hộ sinh động viên và tiếng kêu đau đớn của Nguyễn Thu Thu bên trong.
Lúc Đồ Nam biết chuyện chạy đến thì đã thấy anh đứng trên hành lang, mặt không đổi sắc.
Nguyễn Thu Thu vẫn còn đang vật lộn trong phòng sinh, tiếng hét thảm thiết làm người ta sởn cả gai óc.
Đồ Nam thật sự quá phục Trình Tuyển, vào lúc này mà vẫn ung dung bình tĩnh chờ thông báo, quả không hổ là boss. Cậu đưa cho Trình Tuyển một chai nước, bảo anh uống cho đỡ khát.
Trình Tuyển đờ đẫn vươn tay chộp chai nước.
Bấy giờ Đồ Nam mới thấy, chai nước đang lắc lư.
Thì ra -----
Trình Tuyển đã căng thẳng đến mức tay chân run lẩy bẩy rồi.
Đồ Nam dè dặt nói: "Cái đó... Đại boss, anh đừng căng thẳng quá, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu."
Kể từ khi quen biết Trình Tuyển đến nay, đây là lần đầu tiên Đồ Nam phải khuyên anh, đừng nói là Trình Tuyển ngay cả cậu cũng thấy không xuôi tai. Loại cảm xúc như căng thẳng này có thể móc nối với Trình Tuyển sao? Đùa chắc!
Mặt Trình Tuyển vô cảm.
"Tôi không căng thẳng."
Nói thì nói như vậy nhưng chai nước khoáng trong tay anh sắp bị bóp nát rồi kìa.
Đồ Nam nghĩ, mười mấy năm rồi mãi mới có một cái cớ để cười nhạo Trình Tuyển, nhưng cái lý do này lại quá mức kiêu hãnh khiến cậu hâm mộ không thôi. Không biết đến lúc nào anh mới được làm bố đây, chỉ là trước mắt phải kết hôn được cái đã mới tiến hành bước tiếp theo được.