Xuyên Thành Cô Vợ Độc Ác Của Nam Phụ - Chương 296: Xuyên Thành Cô Vợ Độc Ác Của Nam Phụ
Cập nhật lúc: 04/09/2025 23:54
Một lát sau, Trình Tuyển ngậm kẹo que quay lại nhìn một cái, chỉ thấy thằng bé đang nằm yên trong thùng giấy, đôi mắt to tròn chớp chớp, sáng ngời nhìn chằm chằm que kẹo m*t trong tay Trình Tuyển.
Đó là đôi mắt của sự khát khao, đó là cái duỗi tay mong mỏi, cho bé kẹo!!!
Không với tới, hự hự hẹ hẹ.
Trình Tuyển lâm vào trầm tư.
Anh m*t gần hết que rồi còn gì, chỉ còn mỗi tí tẹo trong miệng, cho nó ăn thì mất vệ sinh lắm. Anh đứng lặng người, chợt nghĩ ra một biện pháp tuyệt vời.
Đến lúc Nguyễn Thu Thu xách theo một đống túi lớn túi nhỏ, Trình Tuyển chạy ra giúp cô xách vào, Nguyễn Thu Thu hỏi: "Đúng rồi, con đâu?"
"Ở trong thùng giấy."
Nguyễn Thu Thu: "..."
Thùng giấy kia giờ đã trở thành căn nhà thứ hai của bé Trình, cản cũng không cản nổi, cô quen rồi.
Chờ một lúc cho người bớt lạnh, cô rửa sạch tay vào xem con thì thấy Trình Nhạc Đạc đang nằm trong thùng giấy ôm chiếc đũa dùng một lần không ngừng cắn c*n m*t m*t, đã thế còn rất say mê.
Tình cảnh này, muốn thê lương bao nhiêu thì thê lương bấy nhiêu.
Nguyễn Thu Thu lạnh mặt, yêu cầu Trình Tuyển cho cô một lời giải thích.
Trình Tuyển rất chi là hùng hồn: "Trên đũa có bôi mật ong mà, vừa ngọt vừa tốt cho sức khỏe."
Hậu quả trực tiếp của việc này là...
Sau khi ăn một tuần đồ ăn "tốt cho sức khỏe", Trình Tuyển vô cùng chân thành nhận sai và đảm bảo với Nguyễn Thu Thu không bao giờ tái phạm.
*
Thời gian lại trở lại buổi tối nào đó của một năm trước.
Nguyễn Thu Thu nằm trên giường ngủ ngon lành, không hề phát hiện người bên gối đã lặng lẽ xuống giường, lặng lẽ mò ra phòng khách, lặng lẽ lấy ra mấy túi đồ ăn vặt trong góc khuất, lặng lẽ ngồi lên ghế sofa. Anh cầm một miếng khoai tây chiên bỏ vào miệng, định sử dụng chiến thuật mềm hóa để Nguyễn Thu Thu không nghe thấy tiếng nhai khoai tây răng rắc.
Không nói nữa, ăn đồ ăn vặt lén lút ngon hơn ăn đường hoàng nhiều.
Trên sofa vẫn còn mấy túi đồ ăn vặt, anh định làm như bình thường, lặng lẽ ăn xong, lặng lẽ đánh răng rồi lặng lẽ bò về giường ôm Nguyễn Thu Thu ngủ.
Đây mới là một buổi tối hoàn mỹ.
.... Đúng lúc này.
Trong phòng khách đen nhánh, Trình Tuyển nhạy bén phát hiện ra cửa phòng chậm rãi mở ra một khe nhỏ. Bức rèm dày nặng ngăn không cho một tia sáng nào lọt qua, chỉ có cửa phòng âm trầm mở, tựa như tiếng hít thở của ma quỷ khiến người ta không nhịn được rùng mình.
Trình Tuyển cứng đơ.
Trong ánh mắt lạnh lẽo của Trình Tuyển, một bóng hình vặn vẹo nhấp nháy, từng bước một bò ra, tư thế trông vô cùng vặn vẹo quái dị.
Bé bò đến trước mặt Trình Tuyển, ngẩng đầu nhìn chằm chằm đồ ăn vặt trong tay anh, gương mặt non nớt tràn ngập khát vọng: "Con cũng muốn ăn."
Trình Tuyển quả quyết từ chối: "Không được."
"Con méc mẹ."
Trình Tuyển: "..."
Từ đó, đội ngũ đồ ăn vặt ban đêm từ một người biến thành hai người, thành công kết nạp thêm một thành viên mới.
- --- Toàn bộ nghe lệnh từ Trình tiên sinh.
Trong miệng anh, một thằng bé mới hai ba tuổi giảo hoạt bướng bỉnh, quỷ kế đa đoan, một mặt uy h**p Trình Tuyển mình sẽ mách Nguyễn Thu Thu, một mặt quan sát tình hình địch, bao che cho nhau. Lúc bị bắt sống, Nguyễn Thu Thu đen mặt, trừng mắt nhìn Trình Tuyển đang cố tỏ ra vô tội: "Anh cảm thấy em sẽ tin anh ư?"
Trình Tuyển: "Em nghe anh giải thích."
Anh còn chưa nói hết câu, Trình Nhạc Đạc đã mềm mại hồng hào ôm lấy chân Nguyễn Thu Thu, nước mắt lưng tròng, bi bô năn nỉ: "Ma ma, ôm một cái."
Nguyễn Thu Thu mềm nhũn.
Đáng lẽ phải chỉ trích hai bố con không nên ăn vặt giữa đêm, một hướng dẫn một tòng phạm, không ai hơn ai. Nhưng Trình Nhạc Đạc vừa kêu như vậy, lòng Nguyễn Thu Thu lại tràn đầy thương yêu, hôn chụt chụt lên mặt bé vài cái rồi ôm bé tiếp tục răn dạy Trình Tuyển.
Trình Tuyển uể oải cúi đầu nhận lỗi, ánh mắt lại khẽ liếc về phía Trình Nhạc Đạc, một cặp mắt thăm thẳm.
Trình Nhạc Đạc sợ hãi mếu máo: "Ba ba trừng con..."
Lông mày Nguyễn Thu Thu dựng thẳng lên.
"Trình! Tuyển!"
Trình Tuyển: "..."
Anh nhìn thấy Trình Nhạc Đạc rúc vào lòng Nguyễn Thu Thu cười trộm.
*
Cha con hai người vốn dĩ không hòa hợp nhưng lại vô cùng ăn ý trong việc ăn quà vặt. Đối mặt với hai đôi mắt cố tỏ ra đáng thương bất lực của hai tên ăn vụng khi bị bắt tại trânj, Nguyễn Thu Thu thật sự muốn bỏ nhà đi bụi cho xong.
Cô tức tối thay quần áo ra ngoài, lúc đi còn không quên xách theo túi rác xuống. Nguyễn Thu Thu lắc lư ở ngoài vài vòng, chợt không biết nên đi đâu, thế là chọn đại một nhà bán bánh kem vào ăn, căm tức ngoạm hết hai cái bánh kem.
Một buổi trưa nhanh chóng trôi qua, Nguyễn Thu Thu vừa tức giận vừa đem bánh kem, bánh tarts trứng, bánh su kem về nhà.
Thật không ngờ, đã mấy tiếng rồi mà Trình Tuyển vẫn không thèm gọi cho cô!
Quả nhiên là chó!