Xuyên Thành Cô Vợ Độc Ác Của Nam Phụ - Chương 64: Xuyên Thành Cô Vợ Độc Ác Của Nam Phụ
Cập nhật lúc: 04/09/2025 23:35
Cô tưởng tượng đến lúc Trình Tuyển ở trường học bởi vì tính cách chậm rãi mà bị các bạn nam khác bắt nạt, ghen ghét.
Lúc ngồi ăn cơm trưa nói chuyện phiếm, Đồ Nam trong lúc vô tình tiết lộ một tin tức mấu chốt.
"Trình Tuyển và tôi là bạn học đó. Cùng trường cao trung, khi lên đại học tôi xuất ngoại nhưng vẫn liên hệ với cậu ấy."
"Bạn học cao trung?"
Nguyễn Thu Thu kinh ngạc: "Vậy anh biết lúc cao trung anh ấy là người như thế nào sao? Sẽ không phải là bị bắt nạt giống trong tưởng tượng của tôi chứ!"
Lời nói sắp thốt ra của Đồ Nam nghẹn lại.
Cậu nhìn chị dâu nhỏ như bé thỏ trắng ngờ nghệch, nghĩ nghĩ, quyết định nuốt xuống sự thật. Phụ nữ là động vật cảm tính, thích nhất là thương hại kẻ yếu, dễ dàng nhất bị cảm động, chị dâu đối tốt với đại boss, cuộc sống của cậu cũng sẽ tốt hơn.
Đồ Nam thuận theo ý của cô, ưu sầu nói: "Phải đó. Muốn đáng thương bao nhiêu thì đáng thương bấy nhiêu, cuộc sống của anh ấy rất không dễ chịu."
Không dễ chịu cái rắm!
Nhân vật làm mưa làm gió năm đó, ai mà không biết.
Đồ Nam tiếp tục nói: "Các cựu sinh viên của trường sắp trở về trường, chúng ta đều sẽ trở về, Lão.. Lão Trình đoán chừng cũng đi."
Trình Tuyển sau cao trung, cuộc sống càng ngày càng không giống người, rõ ràng trước kia còn là người có chút ý vị. Đồ Nam đang lo lắng lại phát hiện tốc độ tiến triển tình cảm của hai người chậm ngang rùa bò, thay bọn họ phát sầu, cậu chỉ hi vọng Nguyễn Thu Thu hiểu về Trình Tuyển nhiều thêm một chút, để Trình Tuyển có thể thoát ra khỏi vỏ bọc của mình.
Đồ Nam kể khổ một phen dẫn đến lòng thương người của Nguyễn Thu Thu tràn ra.
Nguyễn Thu Thu về đến nhà, nhìn Trình Tuyển ngồi trên ghế sa lon, đột nhiên ân cần.
Cô vỗ vỗ bả vai Trình Tuyển, ôn nhu hỏi: "Anh muốn ăn cái gì? Ngày hôm nay có mệt hay không? Chúng ta ngồi nói chuyện tâm sự đi?"
Trình Tuyển trầm mặc một lát, bỗng nhiên đứng dậy.
Nguyễn Thu Thu cho là anh bị mình làm cho cảm động.
Không ngờ anh lại đi tới một chỗ quen thuộc, lấy một vật cũng vô cùng quen thuộc... Nhiệt kế.
Trình Tuyển: "Đo đo."
Nguyễn Thu Thu: "Anh sắp xong rồi, thật đấy."
Sáng sớm, Nguyễn Thu Thu chuẩn bị đi làm.
Cô làm xong bữa trưa, một phần bỏ vào trong túi, một phần để nguội bỏ vào tủ lạnh. Chẳng biết Trình Tuyển ra khỏi thư phòng từ lúc nào, buồn ngủ xoa xoa mắt, một tay đút túi đi đến trước tủ lạnh lấy ra một bình Yakult, ánh mắt của anh theo Nguyễn Thu Thu chuyển tới văn kiện bên trái rồi lại theo cô chuyển tới hộp cơm bên phải, nhìn vô cùng nhàn nhã.
Nguyễn Thu Thu ánh mắt liếc qua liếc Trình Tuyển ăn không ngồi rồi, bỗng nhiên có chút buồn bực.
Cảm giác như mình là một người chồng vất vả cực khổ dậy sớm đi làm kiếm tiền về nuôi gia đình, còn Trình Tuyển chính là một cô vợ bé nhỏ được cô nuôi, mỗi ngày đều chỉ biết ăn ăn uống uống.
Nguyễn Thu Thu: "..."
Nhưng mà có thể dùng tiền nuôi một tên đàn ông đẹp mắt như Trình Tuyển, cũng không tính là thiệt.... Nếu như EQ của anh có thể cao một chút thì tốt hơn.
Vừa nghĩ tới cục phân dê của mình... Phi phi! Hòn đá nhỏ màu đen của mình, thù mới hận cũ xông l*n đ*nh đầu, trừng mắt liếc anh một cái.
Trình Tuyển vô tội nhìn cô, không hiểu sao mới sáng sớm mà cô đã tức giận như vậy.
"Tôi phải đi làm, anh ở trong nhà ngoan ngoãn chờ tôi."
Trình Tuyển vô cùng nghe lời: "Được."
Anh đưa mắt nhìn Nguyễn Thu Thu thay giày, hưng phấn ra cửa. Cửa cạch một tiếng khép lại, căn phòng nháy mắt an tĩnh không tưởng nổi, Trình Tuyển lẻ loi trơ trọi ngồi trên ghế bàn ăn, đột nhiên cảm thấy giấu diếm thân phận thật sự không là một biện pháp tốt.
Căn hộ lại trống rỗng thêm một ngày.
Trình Tuyển uống một ngụm Yakult, cụp mắt xuống, lông mi nhỏ dài. Hồi lâu, môi của anh phát ra một tiếng thờ dài nhè nhẹ.
"Thật lạnh."
Có lẽ nên để ra ngoài tủ lạnh một lúc trước.
...
Nguyễn Thu Thu ngồi taxi đi làm như thường ngày. Cho tới bây giờ cô vẫn chưa học bằng lái, gần đây vì những phiền phức khi đi làm khiến Nguyễn Thu Thu không thể không cân nhắc mình phải chăng nên thi bằng lái rồi mua một chiếc xe.
Trước kia không thi bằng lái là vì cô sợ xảy ra tai nạn xe cộ, bây giờ nghĩ lại, sống c.h.ế.t do trời, sống dài hay ngắn không phải chuyện mình có thể quyết định.
Ngày hôm nay đi ra ngoài hơi chậm một chút, trên đường kẹt xe, anh trai lái xe phí hết tâm tư đổi tuyến đường, ý đồ vòng qua đoạn đường kẹt xe nhưng Nguyễn Thu Thu vẫn không thể tới kịp giờ làm việc.
Nguyễn Thu Thu đã sớm thông báo với lão Mạnh, đến muộn là đến muộn, trừ tiền lương cũng là nên.
Tính tình lão Mạnh vô cùng tốt, đầu bên kia truyền tới giọng lão cười ha hả bảo Nguyễn Thu Thu đừng có gấp, nếu như sáng sớm vội vàng mà chưa ăn sáng thì thuận tiện ăn xong rồi hãy tới.