Xuyên Thành Cô Vợ Độc Ác Của Nam Phụ - Chương 74: Xuyên Thành Cô Vợ Độc Ác Của Nam Phụ
Cập nhật lúc: 04/09/2025 23:36
Nguyễn Thu Thu: "..." Chiêu này lực sát thương thật sự quá mạnh, cô sắp không chịu nổi rồi.
Hai người im lặng suốt quãng đường về.
Nguyễn Thu Thu đi ở trước, Trình Tuyển cùng đi theo sau. Bọn Đồ Nam đang trốn trong một góc hẻo lánh, căng mắt nhìn Trình Tuyển đi theo Nguyễn Thu Thu. Lúc xuống lầu, anh bỗng nhiên quay đầu lại, cặp mắt phượng ngủ nửa cụp, con ngươi đen nhánh, nhanh chóng định hướng được vị trí của mấy người.
Ánh mắt g.i.ế.c chóc kia dọa mấy người run một cái, trong lòng khổ không thể tả.
Xong xong, Đại boss ghi thù rồi!
Phó Tử Trừng và Tiêu Phiền lập tức bắt lấy Đồ Nam hành hung một trận, đánh cho Đồ Nam k** r*n không ngừng, còn không dám đánh trả.
Tiểu trợ lý của Đồ Nam thấy cảnh ông chủ nhà mình bị đánh đập. Cô yên lặng một lát, quyết định vờ như không thấy gì, đi đường vòng về văn phòng nghỉ ngơi.
...
Ánh mắt sắc bén của Trình Tuyển lúc quay đầu về nhìn Nguyễn Thu Thu lại khôi phục thành nhóc con yếu ớt đáng thương, bất lực.
Ngày thường Nguyễn Thu Thu đều ngang ngược, nếu Trình Tuyển dám ngang, cô sẽ càng ngang hơn.
Nhưng Trình Tuyển lại vừa vặn chọc đúng xương sườn mềm của cô khiến cho cô nhất thời lại không biết làm sao.
Đến lúc về đến nhà, Nguyễn Thu Thu mới load xong đống bòng bong trong đầu.
Tính cách Trình Tuyển tương đối chậm chạp lại hơi quái gở, đối với người lạ đều rất lạnh lùng (mặc dù người quen là cô đây cũng không thể tốt hơn bao nhiêu), hai người ở đã chung lâu, có lẽ là anh đã xem cô như người nhà cho nên không muốn rời đi.
Anh thiếu thốn tình thương của mẹ, thiếu tình thân, hẳn là rất hi vọng có thể có một người làm bạn.
Nguyễn Thu Thu tự động thay vào thân phận mình vào mẹ kế, chị cả, đột nhiên cảm thấy áp lực thật lớn. Thằng nhãi con này thật sự là rất khó nuôi, còn hay làm người khác giận cực kì.
Hai người ngồi ở trên ghế sofa, Nguyễn Thu Thu lấy ra đơn ly hôn từ trước đó, nghiêm trang nói: "Vậy tôi sẽ ký tên lên đơn này một khi phát sinh vấn đề gì, tôi có thể rời đi bất cứ lúc bào. Đơn đã làm, cổ phần cũng mất, tôi cũng không cần tiền, nếu như anh sợ tôi lừa anh có thể viết đơn lại lần nữa."
Trình Tuyển giữ im lặng.
"Anh không nói lời nào, vậy tôi coi như anh ngầm đồng ý nhé?"
Nguyễn Thu Thu sảng khoái ký tên trên dơn ly hôn.
Mấy tháng trước, anh tìm người để làm đơn ly hôn là để "cô" rời đi. Mấy tháng sau, cô ký tên của mình vào lại không phải kết quả mà anh muốn.
Nguyễn Thu Thu ký xong, vẫy vẫy tờ đơn trong tay mà không biết rằng người trước mặt cô đang suy nghĩ biện pháp để tờ đơn trên tay cô biến mất.
"Đúng rồi, còn có một phần viết tay nữa, anh c*̃ng ký tên, ấn dấu vân tay đi."
Đây là chuyện Nguyễn Thu Thu vừa mới nghĩ xong trên đường. Nội dung đại khái là, vợ chồng hai bên không có tình cảm, nếu như có bất kỳ bên nào đưa ra đề nghị ly hôn, bên khác tất phải lập tức đồng ý, không được đổi ý.
Nguyễn Thu Thu đưa bút cho Trình Tuyển: "Anh ký đi."
Trình Tuyển: "..."
Nguyễn Thu Thu còn ở bên cạnh thêm mắm dặm muối: "Tuổi hai chúng ta cũng không lớn, tìm mùa xuân thứ hai rất dễ dàng, cũng không có chuyện ai làm ai chậm trễ"
Mùa xuân thứ hai...
Ông chủ Trình lần đầu ý thức được nguy cơ hôn nhân của mình. Nón xanh trên đầu quả thực sắp sánh ngang với một thảo nguyên khiến anh vô cùng lo lắng.
Cất kỹ hai phần đơn, Nguyễn Thu Thu quyết định làm như Trình Tuyển nói, làm một đại phú bà vui vẻ, không có áp lực.
Cảm giác ỷ lại cũng không tệ lắm. Nguyễn Thu Thu tâm trạng rất tốt, rốt cục cũng có một lần chiếm thế thượng phong làm cho khuôn mặt cô tràn đầy ý cười. Cô vỗ vỗ bả vai Trình Tuyển, nói: "Anh yên tâm, tôi ở đây."
Nơi nào có tiền, nơi đó có cô!
Trình Tuyển: "Quá tốt rồi."
Nguyễn Thu Thu: "Không có cách nào khác, tôi vừa lương thiện lại vừa mê người như vậy, lại có thể..."
"Rốt cục cũng không cần lo lắng việc phải tiếp tục ăn mì tôm nữa rồi." Trình Tuyển chậm rãi nói.
Nguyễn Thu Thu: "... Đáng yêu cái rắm."
Nguyễn Thu Thu hung tợn trừng mắt liếc anh một cái.
Trình Tuyển một mặt vô tội: "Tối ăn gì?"
Nguyễn Thu Thu cười lạnh: "Mì tôm."
"..."
Ngày thứ hai.
Trình Tuyển cho Nguyễn Thu Thu một tấm thẻ, Nguyễn Thu Thu nhận thẻ trong kinh ngạc. Cái này chẳng lẽ chính là vật trong truyền thuyết mà các tổng giám đốc sử dụng. Thẻ! Amex! Đen
"Lợi hại lợi hại!"
Nguyễn Thu Thu sợ hãi thán phục nhìn đi nhìn lại nhiều lần, mới xác định hỏi: "Đây là cho tôi sao?"
Trình Tuyển: "Ân, tùy tiện quẹt."
Nguyễn Thu Thu đỏ mặt.
"Anh lặp lại lần nữa."
Trình Tuyển bày ra vẻ mặt "Điên rồi?" liếc xéo cô.
Nguyễn Thu Thu tiếp tục đỏ mặt: "Trời ạ, lúc đàn ông nói câu này thật sự là quá tàn bạo." Cho dù là thằng cha Trình Tuyển này!
Trình Tuyển: "..."
Nói là có thể tùy tiện quẹt, nhưng Nguyễn Thu Thu vốn dĩ không có đồ gì muốn mua. Trừ chi phí việc ăn uống hàng ngày, mua mấy bộ quần áo xinh đẹp, còn chưa đủ nuôi tấm thẻ này.