Xuyên Thành Cô Vợ Độc Ác Của Nam Phụ - Chương 79: Xuyên Thành Cô Vợ Độc Ác Của Nam Phụ
Cập nhật lúc: 04/09/2025 23:37
Là người vẫn không biết rõ tình hình, Nguyễn Thu Thu vẫn mơ mơ màng màng dựa vào Trình Tuyển ngủ say.
Trình Tuyển gọi lái xe, đưa hai người bọn họ đưa đến nhà. Anh vẫn dùng tư thế khiêng gạo để khiêng Nguyễn Thu Thu vào nhà. Trong mơ, Nguyễn Thu Thu cảm giác mình đầu nặng chân nhẹ, bụng rất khó chịu, rốt cục cũng được đặt lên giường, cô trở mình, không chịu ngủ yên ổn, hai chân thon dài đạp tới đạp lui, đạp đến giày rơi trên mặt đất.
Cô bắt đầu co người cởi áo khoác rồi cở áo len, mắt thấy cái bụng trắng noãn bằng phẳng sắp lộ ra, động tác của Trình Tuyển nhanh hơn cô, trực tiếp dùng chăn mền bọc lấy Nguyễn Thu Thu.
Chăn mền đều bị buộc chặt chẽ vững vàng, cứ thế mà trói Nguyễn Thu Thu thành một cái xác ướp.
Không cách nào giãy dụa, Nguyễn Thu Thu nhắm mắt lại bắt đầu lẩm bẩm: "Tuyển ca ca... em muốn uống nước."
Nói, Nguyễn Thu Thu l**m l**m môi, lộ ra đầu lưỡi béo mập hồng hào.
Trình Tuyển đột nhiên cảm thấy anh hẳn là cũng nên uống một cốc nước.
Anh lấy một cái ống hút đặt ở trong chén nước, Nguyễn Thu Thu nửa mở mắt ừng ực ừng ực uống hết một nửa, rốt cục cũng không kêu khát nữa.
Trình Tuyển đặt cốc nước xuống, chuẩn bị rời đi, Nguyễn Thu Thu chợt trở mình.
Cô dùng sức nhúc nhích một chút, cả người tựa như một em bé tằm đang cố gắng bò đi, mang chăn mền từ mép giường lăn xuống dưới, trực tiếp ép Trình Tuyển lên mặt đất.
Cùi chỏ của anh chống đất, kêu lên một tiếng đau đớn.
Chăn mền tản ra, thân thể mềm mại của Nguyễn Thu Thu ép ở trên người anh, mái tóc dài rải rác trên vai anh, trên cổ và mặt anh đều là mùi hương thơm ngát đặc biệt từ hơi thở của Nguyễn Thu Thu.
Hai người bị chôn trong đống chăn mềm mại, tựa như đang dựa sát vào nhau ngủ.
Trình Tuyển không nhúc nhích, giống tảng đá.
Trong ngực, Nguyễn Thu Thu cười ngọt ngào, mơ mơ màng màng kêu một tiếng "Tuyển ca ca".
Một tiếng này lại yêu kiều lại vừa mềm mại, vừa giống làm nũng lại vừa giống tán tỉnh. Vẻ mặt Trình Tuyển bình tĩnh cực kì, nhưng hai cái ta đỏ phừng phừng đã phản bội anh.
Cô dựa trong lồng n.g.ự.c của anh, ngủ không đến vài giây, tay bỗng nhiên s* s**ng lên: "A... Tiếng trống ở đâu ra vậy?"
Trình Tuyển tỉnh táo giữ c.h.ặ.t t.a.y cô: "Đi ngủ."
"Thế nhưng mà..."
"Đi ngủ."
"Ồ."
Đèn ngủ trong phòng sáng lên, ánh đèn ấm áp chiếu xuống trên thân hai người. Trong chăn truyền đến tiếng hít thở đều đều của Nguyễn Thu Thu.
Trình Tuyển nửa nằm ngửa trên đất, khuỷu tay bị sàn nhà đập đến đau nhức nhưng lại không có nhúc nhích.
Anh khe khẽ thở dài.
Lại thở dài.
"..."
Trong lúc ngủ mơ Nguyễn Thu Thu nhíu mày lại, kỳ quái, tiếng trống này sao lại càng lúc càng nhanh vậy.
...
Hôm sau, Nguyễn Thu Thu đầu đầy mồ hôi bừng tỉnh.
Tỉnh lại thì phát hiện cô bị quấn trong chăn, che vô cùng chặt chẽ không thể động đậy.
Áo len và quần đều không cởi ra, giống như là bị thiêu đốt trong lò lửa, nóng đến mức Nguyễn Thu Thu miệng đắng lưỡi khô, vội vàng cầm lấy nửa chén nước đầu giường uống sạch bách.
Nguyễn Thu Thu thay áo ngủ, tinh thần phấn chấn ra cửa, nhìn thấy Trình Tuyển đang từ phòng bếp đi ra, trong tay cầm một hộp sữa bò.
Nguyễn Thu Thu: "Mẹ ơi! Con mắt của anh sao thế?"
Trình Tuyển thế mà c*̃ng có ngày mắt có quầng thâm?
Trình Tuyển sâu kín nhìn cô một cái, không muốn nói chuyện.
Nguyễn Thu Thu chỉ nhớ rõ tối hôm qua uống rượu, gửi tin nhắn cho Trình Tuyển, chuyện kế tiếp không nhớ rõ cái gì cả. Từ việc cô tỉnh lại trên giường thì có thể phán đoán, Trình Tuyển chắc chắn mang cô về rất vất vả.
Nguyễn Thu Thu có chút chột dạ: "Thật có lỗi, tôi không có làm cái chuyện gì quá đáng chứ?"
Trình Tuyển mặc dù không nói chuyện, nhưng ánh mắt nói cho cô biết, tối hôm qua cô vô cùng vô cùng vô cùng quá đáng.
Nguyễn Thu Thu ngại hỏi, cô cho là mình nôn vào người Trình Tuyển, hỏi lại chẳng phải là càng lúng túng hơn à.
Vì báo đáp Trình Tuyển, Nguyễn Thu Thu sảng khoái tiếp nhận chọn món, vất vả làm một bữa tiệc lớn. Ăn uống no đủ, Trình Tuyển không còn dùng ánh mắt lên án cô nữa, hai người lại khôi phục không khí hài hòa ngày xưa.
Cơm nước xong xuôi nghỉ ngơi, Nguyễn Thu Thu nhìn thấy lão Mạnh gửi tin nhắn cho cô.
【 nghe nói, cô bị chồng khiêng về như khiêng bao gạo? [ cười trộm ] toàn bộ phận đều nhìn thấy ha ha ha ha ha ha! 】
Nguyễn Thu Thu: "..."
Cô âm thầm nghiến nghiến răng, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn về phía Trình Tuyển: "Hôm qua em về nhà thế nào?"
Trình Tuyển rất không muốn sống nói láo: "Cõng về."
Nguyễn Thu Thu: "Dùng lưng hay là dùng vai?"
Trình Tuyển: "... quên rồi."
Nguyễn Thu Thu: "Anh sắp xong rồi, thật sự."
...
Tên thật của Bạch Long Mã là Bạch Lung, lúc gửi tin nhắn thoại cho Nguyễn Thu Thu giọng nói rất ngọt, không có chỗ nào giống dáng vẻ hào khí ngất trời trong game.
Cô nàng hưng phấn chào hỏi, nói với Nguyễn Thu Thu thời gian và địa điểm.