Xuyên Thành Em Gái Học Bá Trong Văn Niên Đại - Chương 123:123
Cập nhật lúc: 29/10/2025 04:56
Cố Vân Khê cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn: “Sao vậy anh?”
Tề Thiệu im lặng một lúc lâu rồi nói: “Anh phải đi rồi.”
"Đi à?" Cố Vân Khê mím môi. Thời gian trôi nhanh thật, chớp mắt đã đến mùa hè. “Giấy báo trúng tuyển có rồi sao?”
“Ừ.”
“Trường nào vậy?”
Tâm trạng Tề Thiệu rất phức tạp: “Anh chọn MIT. Ba anh muốn anh qua đó trước để làm quen môi trường.”
Cố Vân Khê im lặng, cô ăn hết miếng này đến miếng khác, nhưng dường như đồ ăn bỗng dưng không còn ngon nữa.
Đây là bữa cơm chia tay à, bảo sao lại thịnh soạn như vậy.
Một bàn tay to duỗi ra xoa đầu cô: “Anh ở bên đó chờ em.”
“Haizz.” Cố Vân Khê khẽ thở dài. Cô ghét nhất là chia ly, lần nào cũng khiến người ta khó chịu. “Anh bảo trọng nhé, nhớ viết thư cho em nhiều vào.”
“Được.” Tề Thiệu vẫn luôn nghĩ mình là người lạnh lùng, nhưng lúc này mới phát hiện, anh cũng có người để luyến tiếc.
“Em nhớ ăn cơm tử tế, đừng có quên suốt. Học hành quan trọng, nhưng sức khỏe còn quan trọng hơn.”
“Biết rồi.” Cố Vân Khê ăn một miếng lớn phở xào tôm thịt bò. Haizz, cô bắt đầu thấy nhớ món ngon thế này rồi đây.
“Em…” Tề Thiệu ngập ngừng, vẻ mặt phức tạp khó nói.
Cố Vân Khê khẽ ngẩng đầu, để lộ khuôn mặt bầu bĩnh vẫn còn nét trẻ con: “Gì ạ?”
Tề Thiệu dường như có ngàn lời muốn nói, nhưng đến bên miệng lại đổi thành: “Căn nhà này… để lại cho em ở, anh sẽ sắp xếp một người giúp việc nấu cơm cho em.”
Cố Vân Khê hoảng hốt: “Không cần đâu, em ở ký túc xá là được rồi.”
Tuy điều kiện ký túc xá rất tệ, nhưng chịu đựng riết rồi cũng quen.
Tề Thiệu càng thấy không nỡ: “Căn nhà này cũng không thể cho thuê, để không cũng phí. Em cứ coi như ở trông nhà giúp anh.”
“Vậy cũng được ạ.” Cố Vân Khê có phòng ở đây, nhưng thi thoảng cuối tuần mới qua ở, chủ yếu là vì quá bận. “Chú Thích, thím Thích cũng đi cùng anh à?”
Tề Thiệu khẽ gật đầu: “Từ nhỏ họ đã chăm sóc anh. Đây cũng là ý của ba anh.”
Anh thực sự không yên tâm: “Nếu em gặp chuyện gì không giải quyết được, cứ đi tìm ba anh, ông ấy sẽ rất sẵn lòng giúp đỡ.”
Tập đoàn Tề thị đã giành được quyền kinh doanh hệ thống Tất Thắng (doanh nghiệp) trong nước, kiếm được không ít tiền. Chuyện này làm ông cụ Tề vui hỏng, thái độ với Cố Vân Khê tốt không kể xiết, cho người tặng quà cho cô rất nhiều lần, vải vóc, nguyên liệu nấu ăn, châu báu, cái gì cũng có.
“Vâng.” Cố Vân Khê cụp mắt xuống, có chút buồn. Ở thế giới này, người hợp cạ với cô nhất chính là Tề Thiệu. Họ có chung tam quan và lý tưởng, trong nghiên cứu lại càng ăn ý.
Nghĩ đến việc nhiều năm nữa không gặp, cô lại thấy buồn bực không thôi.
Trước khi đi, người Tề Thiệu không yên tâm nhất chính là cô gái trước mắt. Rõ ràng quen biết chưa bao lâu, vậy mà…
“Em muốn quà gì không? Anh đi nước ngoài mua cho em.”
Bây giờ Cố Vân Khê có rất nhiều tiền, chỉ riêng đợt bán phần mềm vừa rồi đã kiếm bộn, huống chi còn tiền lời từ việc buôn công trái.
“Em có đủ cả rồi. Anh đi bình an, chính là món quà tốt nhất.”
Tề Thiệu chấn động, hốc mắt hơi ươn ướt. Đây là lần đầu tiên có người quan tâm anh một cách thẳng thắn như vậy.
“Em cũng phải tự chăm sóc mình, đừng để anh lo lắng.”
Dù có muôn vàn không nỡ, cuối cùng cũng đến lúc chia tay.
Tiễn Tề Thiệu đi trong lưu luyến, rất nhanh đã đến kỳ nghỉ hè. Cố Vân Khê vội vàng về nhà một chuyến, tiến sĩ Hầu chỉ cho cô mười ngày phép.
“Cái gì? Chủ nhà muốn bán nhà?”
Xưởng " Thiên Tuyến Bảo Bảo" vốn là đi thuê, thuê đã hơn một năm, giờ chủ nhà trở về để xử lý căn nhà.
“Đúng vậy, họ không nỡ xa đứa cháu nội bụ bẫm, muốn ở lại chăm sóc con cháu, nên phải bán cái cửa hàng đó đi. Họ hỏi chúng ta có muốn mua không?” Cố Hải Triều là anh cả trong nhà, nhưng mỗi khi nhà có quyết định quan trọng, anh đều hỏi ý em út trước.
“Mua chứ ạ, nhất định phải mua.” Cố Vân Khê quyết đoán không chút do dự. “Cửa hàng đó mua về cho chị Hai.”
Con gái phải có chút tài sản riêng để phòng thân, như vậy mới tự tin.
Tuy nói bốn anh em họ sở hữu chung một trăm mẫu đất, nhưng cũng nên có thêm tài sản cá nhân cho mỗi người.
Cố Vân Thải đang ngơ ngác, bỗng nhiên bị gọi tên thì hoảng hốt: “Hả, cho chị? Không không, chị không cần, cho anh cả đi.”
Cố Vân Khê đã nghĩ kỹ: “Căn nhà chúng ta đang ở là cho anh cả, cửa hàng này cho chị Hai, sau này mua thêm thì cho anh Ba, ai cũng có phần.”
Còn cô thì thật sự không thiếu tiền, đúng chuẩn một tiểu phú bà.
Cách nói của cô được mọi người nhất trí đồng ý.
Ngay lập tức, họ hẹn chủ nhà nói chuyện, rất nhanh đã chốt giá 5500 tệ.
Mức giá này đúng là đắt, nhưng vị trí địa lý lại vô cùng đắc địa, cách trường cấp 3 số 1 mà Cố Vân Thải và Cố Hải Ba đang học chỉ trong gang tấc, lại rất gần các trường đại học nổi tiếng như Phục Đại và Hải Đại.
Cửa hàng có hai tầng trên dưới, còn có một cái sân nhỏ, dù là để ở hay cho thuê đều là lựa chọn không tồi.
Cố Vân Thải chưa đủ tuổi, nên Cố Hải Triều đứng tên thay.
Dù chỉ là như vậy, nhưng khi Cố Vân Thải nhìn lại cửa hàng này, cô cảm thấy một niềm vui sướng chưa từng có.
Đây thực sự là tài sản của riêng mình! Là đường lui, cũng là sự tự tin của cô!
Bỗng nhiên cô cảm thấy, bất kể tương lai cô lựa chọn thế nào, cô cũng sẽ không sợ hãi. Dù có ra sao, cô cũng có một cửa hàng trong tay, không lo c.h.ế.t đói.
Đây đâu phải là cửa hàng, đây rõ ràng là cảm giác an toàn.
“Em út, cảm ơn em.”
Cô cuối cùng cũng hiểu tại sao Cố Vân Khê lại kiên trì như vậy. Em gái cô thật sự vừa thông minh, vừa tinh tế, lại thấu hiểu lòng người. Cô biết làm thế nào để xua tan đi sự bất an và sợ hãi ẩn sâu dưới đáy lòng họ.
Bốn anh em họ đã từng chịu khổ, chịu nghèo, nên thiếu cảm giác an toàn hơn bất kỳ ai. Họ luôn sợ hãi mọi thứ tốt đẹp trước mắt sẽ tan biến như bong bóng xà phòng.
Nhưng bây giờ, lòng cô đã ổn định, không còn sợ hãi như vậy nữa.
Cố Vân Khê tựa đầu vào vai chị, cười ngọt ngào: “Chị ơi, chúng ta cố gắng mỗi năm tích góp thêm một tài sản nhé.”
“Ý tưởng thì hay thật, nhưng mà…” Cố Hải Triều cảm thấy em gái mình hơi mơ mộng.
