Xuyên Thành Em Gái Học Bá Trong Văn Niên Đại - Chương 13
Cập nhật lúc: 29/10/2025 04:40
Ngày thường Cố Hải Triều còn có thể nể nang đây là bà nội duy nhất của mình mà cố gắng nhẫn nhịn, nhưng chuyện này liên quan đến tính mạng của em gái, cậu tuyệt đối không thể nhịn.
"Bà nội, chúng cháu đã ra ở riêng rồi, cháu mới là chủ của gia đình này, bà không có tư cách xen vào chuyện của các em cháu."
Câu nói này như đổ thêm dầu vào lửa, khiến bà Cố hoàn toàn nổi giận: "Ra ở riêng cái gì? Tao không có mặt ở đó, tao không thừa nhận!"
Chỉ cần không ra ở riêng, mấy đứa trẻ này sẽ mặc cho bà ta nhào nặn. Bà ta sẽ mãi mãi là chúa tể của chúng.
Và 600 đồng kia cũng có thể lấy lại được.
Đương nhiên, con trai thứ hai của bà ta vì thế mà sẽ càng hiếu thuận với bà hơn.
Cố Vân Khê đã từng giao tiếp với đủ loại người, cũng đã gặp qua những bà lão ích kỷ hơn thế này nhiều, nên cô không hề nao núng. "Bà nội, cháu chẳng nể phục ai, chỉ nể phục một mình bà thôi."
Đối với bà Cố, Cố Vân Khê chính là cái gai trong mắt, cái dằm trong thịt, là một tai họa. "Bây giờ mày có nịnh nọt tao thì cũng muộn rồi."
Cố Vân Khê làm lơ bộ mặt cau có của bà ta, mở to đôi mắt đen láy, ngây thơ và đơn thuần: "Bà có biết không? Bà là người duy nhất cháu từng thấy dám chống đối lại nhà máy, dám thách thức đạo đức xã hội, coi thường cả pháp luật của nhà nước. Dũng khí thật đáng khen."
Cái mũ lớn này đột ngột chụp xuống khiến bà Cố biến sắc: "Mày nói hươu nói vượn!"
Sắc mặt Cố Vân Khê vẫn lạnh nhạt: "Cháu còn chưa thành niên mà bà đã đuổi cháu ra khỏi nhà, đây là phạm tội bỏ rơi. Nếu không tin, bà có thể đến Cục Công an hỏi thử xem."
Cô vừa giảng đạo lý, vừa nêu ra sự thật, dạy cho mọi người một bài học phổ cập pháp luật.
Đừng có ỷ mình là bậc cha chú mà làm những chuyện bẩn thỉu, vi phạm pháp luật là không được đâu!
Hàng xóm được một phen mở rộng tầm mắt, còn bà Cố thì tức đến mức muốn tát cô một cái.
Nếu nói về khoản chọc tức người khác, Cố Vân Khê chưa từng thua ai. "Nhà máy đã đứng ra làm chủ cho chúng cháu ra ở riêng, chú hai và anh cả của cháu đều đã ký tên, cán sự công đoàn là người làm chứng. Vậy mà bà lại không thừa nhận."
"Vậy xin hỏi, trong mắt bà, nhà máy rốt cuộc là cái gì? Cán sự công đoàn là cái gì? Lời họ nói ra chỉ như gió thoảng qua tai thôi sao?"
"Bà nội, bà đang tùy tiện chà đạp lên uy tín của nhà máy, lên danh dự của các vị cán sự đấy. Chuyện này nếu đồn ra ngoài, chúng cháu mất mặt thì cũng thôi đi, nhưng chú hai có bị mất việc hay không thì khó nói lắm."
"Mày..." Bà Cố không dám tin mà nhìn đứa cháu gái trông có vẻ ngây thơ trong sáng, sắc mặt thay đổi mấy lần.
Bà ta ở nhà thì có thể ngang ngược, nhưng trước mặt cán bộ thì sợ co rúm lại.
Cố Vân Khê quá rõ phải đối phó với loại người này như thế nào, đó là phải ác hơn và mặt dày hơn cả họ.
Ai giữ thể diện, người đó thua.
"Lời con trai bà nói ra không có giá trị gì cả, bà có thể tùy thời lật lọng. Vậy có nghĩa là, người khác giao tiếp với ông ấy cũng không thể tin lời ông ấy nói? Thậm chí không thể tin vào nhân phẩm của ông ấy, đúng không?"
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt hàng xóm đều có chút kỳ quái. Mấy ngày nay chú hai đã cố gắng vá víu, vất vả lắm mới gỡ gạc lại được chút hình tượng.
Nhưng bị làm ầm lên thế này, họ bỗng cảm thấy con người của chú hai này giả tạo đến đáng sợ.
Thử nghĩ xem, một người không thể đối xử tử tế với cháu ruột của mình thì làm sao có thể có lòng tốt với người ngoài?
Danh tiếng tốt đẹp mà chú hai tích cóp hơn hai mươi năm, trong một ngày đã bị hủy sạch sẽ.
Bà Cố toát mồ hôi hột, tức đến mức sắp phát điên lên. "Mày nói bậy, mày nói bừa!"
Bà ta cuống lên rồi.
"Sao lại không thấy ai bên nhà chú hai nhỉ? Ra ngoài rồi sao?" Cố Vân Khê đưa mắt nhìn xuyên qua đám đông về phía nhà chú hai. Người nhà chú hai đều không có ở nhà ư? Không thể nào.
"Vừa nãy còn ở đây mà, không đi thăm họ hàng đâu." Không biết là ai nói, lẫn trong đám đông.
"Thế có nghĩa là đang trốn trong nhà xem bà nội anh dũng đấu tranh sao? Đúng là con cháu hiếu thảo." Cố Vân Khê vẻ mặt ngây thơ vô số tội, nhưng lời nói ra lại từng chữ như d.a.o đâm. "Lần nào bà nội cũng cam tâm tình nguyện làm cây thương xông lên tuyến đầu, người xấu để bà làm, còn người tốt thì mãi mãi là chú hai. Tình cảm mẹ con của hai người thật tốt, thật đáng ngưỡng mộ."
"Cháu tin rằng, truyền thống tốt đẹp này sẽ được con cháu nhà chú hai kế thừa, và sẽ được đời đời truyền lại, phát huy rạng rỡ..."
Dùng biểu cảm đáng yêu mềm mại nhất, để nói ra những lời cay độc nhất.
Những lời này đã trực tiếp lột trần bộ mặt giả tạo của chú hai, cũng khiến bà Cố nổi trận lôi đình.
"Con ranh con c.h.ế.t tiệt kia, chú hai của mày là một người đàn ông đàng hoàng, đội trời đạp đất, mày còn dám nói xấu nó, tao quyết không tha cho mày."
"Một người có tốt hay không, không phải do người nhà quyết định, mà là do lãnh đạo nhà máy và quảng đại quần chúng quyết định." Cố Vân Khê bỗng cất cao giọng hét lớn: "Chú hai ơi, mau ra đây đi! Chú là một người đàn ông đàng hoàng, đội trời đạp đất cơ mà, sao lại để mẹ mình đi đối phó với cháu ruột, còn mình thì trốn trong phòng cười trộm thế? Như vậy không phúc hậu lắm đâu nha."
Cái cảnh "trốn trong phòng cười trộm" nghe thật sống động, khiến người ta dễ dàng hình dung ra.
Bà Cố giận tím mặt, điên cuồng giãy ra khỏi vòng vây của mọi người, gào lên rồi lao về phía Cố Vân Khê: "Con tiện nhân kia, hôm nay tao không đ.á.n.h c.h.ế.t mày không được..."
Cố Vân Khê người nhỏ, thân thể lanh lẹ, nhanh chân bỏ chạy. Đừng nhìn bà Cố tuổi đã cao, nhưng thể lực lại rất tốt, đuổi theo Cố Vân Khê chạy khắp sân, người khác đều đuổi không kịp.
Trong phút chốc, cả sân gà bay ch.ó sủa.
Chát. Một tiếng tát vang vọng khắp sân, như thể ai đó đã nhấn nút tạm dừng, cả sân im phăng phắc, mọi người đều ngây người nhìn cán sự Lý vừa bước vào cửa và ăn trọn cái tát.
Bà Cố trước mắt tối sầm. Thôi xong! Toang rồi!
Cố Vân Khê cũng ngẩn người.
Cán sự Lý vì không yên tâm anh em Cố Vân Khê, nghe nói họ xuất viện liền qua xem thử, không ngờ vừa vào sân đã ăn một cái tát.
Cơn giận của bà bốc lên ngùn ngụt. Nghe nói là một chuyện, tự mình trải qua lại là một chuyện khác. Cuối cùng bà cũng biết bà Cố này ngang ngược vô lý đến mức nào.
"Bà đây là muốn đ.á.n.h c.h.ế.t tôi à?"
Bà Cố sợ đến ngây người, run rẩy nói: "Cán... Cán sự Lý, tôi... tôi không có ý đ.á.n.h bà, là hiểu lầm, hiểu lầm thôi."
Cán sự Lý chỉ vào bên má nóng rát của mình, cười lạnh một tiếng: "Hiểu lầm?"
Bà Cố sắp khóc đến nơi. Bà chỉ lỡ tay thôi, đều tại con ranh con c.h.ế.t tiệt kia né quá giỏi.
"Tôi... tôi đang dạy dỗ đứa cháu gái không hiểu chuyện trong nhà. Nó còn nhỏ mà không làm chuyện con người, xúi giục anh chị nó chống đối lại trưởng bối, còn bôi nhọ danh tiếng của người lớn. Bà nói xem, loại con cháu hư hỏng, không ra gì, lại bất hiếu như vậy có thể không dạy dỗ được không?"
Bà ta đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu Cố Vân Khê, nhưng cán sự Lý một chữ cũng không tin. Một người chỉ cần có nửa điểm lòng thương, cũng sẽ không nói ra những lời như vậy. Chẳng trách Cố Hải Triều lại kiên quyết đòi ra ở riêng.
