Xuyên Thành Em Gái Học Bá Trong Văn Niên Đại - Chương 143

Cập nhật lúc: 29/10/2025 04:59

Đối mặt với lời chỉ trích của hắn, Cố Vân Khê vẫn bình thản: “Đời sau nhà họ Mạc chỉ số thông minh thường không cao nhỉ, không biết Mạc gia có thoát được lời nguyền ‘không ai giàu ba họ’ không.”

Từng lời nói của cô như d.a.o đ.â.m vào tim, chọc thẳng vào chỗ đau của đối phương. Mạc Viễn Hàng nghiến răng ken két: “Mày nói cái gì?”

Tiếng loa thông báo lên máy bay vang lên. Cố Vân Khê ung dung ăn nốt miếng bánh kem cuối cùng: “Đi uy h.i.ế.p một người nắm giữ vận mệnh tương lai của mình, không phải là đồ ngu thì cũng là kẻ thiển cận.”

Mạc Viễn Hàng bị kích động quá mức: “Cố Vân Khê, mày chẳng qua chỉ là công cụ để cân bằng thế lực trong gia tộc chúng tao thôi, ông nội tao chỉ đang lợi dụng mày!”

Lời này có sức sát thương rất lớn đối với những người trẻ tuổi chưa trải sự đời, nhưng đối với Cố Vân Khê mà nói, nó chỉ là một trò cười.

“Ha ha ha, bà Mạc bỏ mặc người chồng đang hấp hối, tốn bao tâm tư từ Hồng Kông chạy đến Thâm Thành, chỉ để tìm một ‘công cụ’ thôi sao?”

Chính vì quá quan trọng, nên bà Mạc mới bất chấp việc phải ở bên cạnh chăm sóc chồng mà đích thân ra mặt. Đạo lý đơn giản như vậy, liếc mắt là nhìn thấu.

“Vậy thì, ‘công cụ’ này xin cáo từ, các người tự chơi với nhau đi.”

Cô xách hành lý lên, cười tươi nhìn các anh chị: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Bà Mạc lộ vẻ sốt ruột: “Chờ một chút, cô Cố Vân Khê, tôi tin cô là một cô gái thanh cao chính trực, không coi tiền nhà họ Mạc chúng tôi ra gì. Tôi xin thay mặt con cháu tôi xin lỗi cô vì sự vô lễ vừa rồi, thành thật xin lỗi.”

Thái độ bà ta rất nhún nhường, giọng điệu cũng rất khiêm tốn. Nhưng Cố Vân Khê hiểu rõ đây không phải xuất phát từ thật lòng, mà chỉ là sự thỏa hiệp. “Tôi không chấp nhận.”

Bà Mạc sững sờ, sao con bé này lại không hành động theo lẽ thường?

“… Ta cứ tưởng cô khinh thường, chẳng thèm để mắt đến nhà họ Mạc chúng tôi.”

Cố Vân Khê tuy không biết Mạc Thừa Ân nghĩ gì, nhưng chuyện này có lợi cho cô.

“Đúng là khinh thường, nhưng vũ khí dâng đến tận cửa để kìm hãm nhà họ Mạc, tại sao lại không dùng? Tôi chỉ thích nhìn bộ dạng các người hận tôi đến c.h.ế.t mà lại bất lực không làm gì được tôi thôi.”

Bà cháu nhà họ Mạc nghẹn họng trân trối, đây là loại người gì vậy?

Mạc Viễn Hàng tức đến sắp phát điên, gầm lên: “Cố Vân Khê, làm người quá kiêu ngạo sẽ gặp báo ứng!”

“Ví dụ như Mạc Khải Hàng à?”

“Mày…” Mạc Viễn Hàng nghẹn họng, chỉ muốn đ.ấ.m tường! C.h.ế.t tiệt, c.h.ử.i cũng không lại, nói cũng không lại, tức c.h.ế.t đi được.

“Cáo từ.” Cố Vân Khê một tay kéo vali, một tay kéo chị gái, chạy về phía cổng lên máy bay.

Anh em Cố Hải Triều cũng vội chạy theo sau.

Nhà họ Mạc gì chứ, dẹp sang một bên đi.

Mạc Viễn Hàng cũng muốn cho vệ sĩ chặn người lại, nhưng nhân viên sân bay đều đang nhìn chằm chằm. Nếu dám gây rối ở sân bay, sẽ bị tống vào đồn ngay.

Hắn nhìn mấy người nhà họ Cố đi xa, nhất thời hoang mang: “Bà nội, giờ phải làm sao?”

Bà Mạc cười khổ, không ngờ Cố Vân Khê lại ranh ma khó đối phó đến vậy.

Người đứng đầu Mạc gia tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, lại còn lên cơn sửa di chúc, giao tương lai Mạc gia vào tay một con nhóc.

Nếu ông ta qua đời, ba người con trai mỗi người quản lý một phần sản nghiệp, mỗi người được chia mười triệu. Tất cả con cháu mỗi tháng chỉ được lĩnh hai mươi nghìn tiền sinh hoạt phí, bao gồm cả bốn anh em nhà họ Cố. Vượt quá con số này, phải tìm người được ủy thác của quỹ gia tộc ký tên. Nói cách khác, phải có chữ ký đồng ý của Cố Vân Khê!

Cố Vân Khê có thể bác bỏ yêu cầu của họ, lại có thể phê duyệt số tiền lớn cho bản thân và anh chị em mình! Như vậy không công bằng!

Đối với những người nhà họ Mạc đã quen sống xa hoa mà nói, hai mươi nghìn chỉ đủ ăn vài bữa tiệc lớn, mua một cái túi xách là hết, chẳng bõ bèn gì?

Hơn nữa, trước khi Cố Vân Khê thành niên, tất cả bọn họ đều không được tiêu xài quá mức!

Cho nên, bản di chúc này vừa công bố, mọi người liền náo loạn!

“Tìm mọi cách mời danh y khắp nơi về đây, tốn bao nhiêu tiền cũng được, nhất định phải cứu sống ông cụ.”

“Nếu không được, thì lại tìm cách vô hiệu hóa di chúc.”

Mắt Mạc Viễn Hàng lóe lên tia lạnh lẽo: “Không thể khử luôn con nhỏ đó sao? Người c.h.ế.t rồi thì mọi chuyện cũng xong.”

Luật sư bên cạnh nói nhỏ: “Cậu Ba, trong di chúc có một điều khoản, nếu Cố Vân Khê qua đời, toàn bộ Mạc thị sẽ nộp lại cho đại lục.”

“C.h.ế.t tiệt!” Mạc Viễn Hàng không nhịn được văng tục. “Trong mắt ông ta, Cố Vân Khê mới là cháu gái cưng, còn người nhà chúng ta thì là cái gì? Con Cố Vân Khê rốt cuộc có gì hay ho? Một người mới gặp mặt một lần, rốt cuộc nó đã dùng thủ đoạn gì?”

Bà Mạc mím chặt môi: “Có lẽ là vì tình xưa.”

“Giống bà cố nội ư? Cũng không đến mức lập một bản di chúc hồ đồ như vậy chứ.”

Mặt bà Mạc thoáng nét chua xót: “Không, là giống người vợ cả của ông ấy.”

“Cái gì? Bà mới là vợ ông ấy…” Mạc Viễn Hàng ngẩn người. Không đúng, cha của Cố Vân Khê mới là con trai trưởng đích thực. “Trước nay chưa từng nghe nhắc tới. Người c.h.ế.t đã lâu như vậy rồi, người bạc tình như ông nội sao có thể còn nhớ mãi không quên?”

Ông nội hắn cả đời này trong mắt chỉ có sự nghiệp, chỉ có Mạc thị, ngay cả ngày Tết cũng bận công việc, thời gian ở bên vợ con gần như không có. Hắn chỉ nhớ, mỗi năm chỉ có đêm Giao thừa cả nhà mới đoàn tụ, ngày thường chẳng thấy mặt ông đâu.

“Sai rồi, ông nội cháu vừa bạc tình lại vừa thâm tình. Trong lòng ông ấy trước sau vẫn có một người phụ nữ. Trước kia ta không biết đó là ai, nhưng khoảnh khắc ta nhìn thấy Cố Vân Khê, ta đã hiểu.”

Ngoại hình Cố Vân Khê rất giống bà cố nội, nhưng đôi mắt long lanh sáng ngời kia lại giống hệt người phụ nữ đó, khí chất cũng rất giống, vừa kiêu ngạo lại vừa bất kham.

“Người đó chính là bà nội ruột của Cố Vân Khê, người phụ nữ kiêu ngạo không ai bì nổi kia.” Mắt bà Mạc tràn ngập bi thương. “Ha hả, người mà trước đây tự tay từ bỏ, lại đặt trong lòng nhớ cả đời. Mạc Thừa Ân, ông đúng là vừa đáng thương vừa đáng cười.”

Bà ta ngửa đầu cười lớn, cười đến chảy cả nước mắt.

Mạc Viễn Hàng da đầu tê dại, ân oán tình thù của thế hệ trước có vẻ rất dữ dội. Hắn không thể tưởng tượng nổi người ông nội lạnh lùng lại có một người phụ nữ yêu sâu đậm.

“Bà nội, không cần phải tranh hơn thua với người c.h.ế.t làm gì. Yêu đến mấy thì sao chứ, trăm năm sau người nằm chung quan tài với ông vẫn là bà mà.”

Bà Mạc lau nước mắt, sắc mặt càng thêm lạnh băng: “Ai nói bà ta c.h.ế.t rồi?”

“Hả? Chưa c.h.ế.t? Vậy bà ấy ở đâu?”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.