Xuyên Thành Em Gái Học Bá Trong Văn Niên Đại - Chương 163:163
Cập nhật lúc: 29/10/2025 05:02
Hoắc Vân Sơn sững sờ: “Cái gì? Trăm vạn? Nhiều vậy sao? Tín phiếu nhà nước mua bán thế nào được?”
Ông Hoắc cũng nhìn Cố Vân Khê chằm chằm. Cô nhóc này toàn làm ông kinh ngạc.
“Vâng, kiếm được trong vòng một năm ạ.” Cố Vân Khê thực ra không sợ bị điều tra. Cô lại không phải kiếm tiền bẩn, tiền kiếm được hoàn toàn quang minh chính đại.
Chỉ là cô không muốn quá phô trương thôi.
“Cách đây không lâu, cháu lại kiếm thêm được mấy trăm vạn nữa.”
Cháu mua cổ phiếu Điện Chân Không với giá 91 đồng, nửa năm sau nó tăng vọt lên 800 đồng. Cháu đã dặn Khương Nghị bán hết ở mức giá này, kiếm đậm được một khoản.
Tâm trạng Hoắc Vân Sơn rất phức tạp. Cô nhóc này thông minh không phải dạng vừa, làm gì cũng thành công, kiếm tiền dễ như ăn cơm uống nước.
Nhưng tinh lực của con người có hạn, nếu cô phân tán sự chú ý thì rất khó để chuyên tâm nghiên cứu khoa học.
“Cô ở Thâm Thành cũng có không ít sản nghiệp rồi, không cần thiết phải vắt óc vì tiền tài nữa.” Anh biết chuyện này, nhưng chỉ biết một mà không biết hai. Anh chỉ cho rằng số sản nghiệp đó là do vụ án Cố Vân Thải b·ị b·ắt mà cô cứng rắn giật về từ tay nhà họ Mạc.
Tuy anh thấy việc này rất thần kỳ, nhưng Cố Vân Khê làm chuyện nào mà không thần kỳ cơ chứ?
“Cô có tư chất hiếm có như vậy, nên tập trung học hành, học thêm nhiều bản lĩnh. Tiền không phải là vạn năng.”
Anh ta hoàn toàn có ý tốt, là muốn tốt cho Cố Vân Khê, nhưng cô chỉ cười “ha hả”.
“Anh xuất thân từ thế gia Đông y, từ nhỏ đến lớn không lo cơm ăn áo mặc, có lẽ không biết cái cảm giác đói đến co rút dạ dày, cái tuyệt vọng khi bệnh tật thoi thóp mà không có tiền chữa trị, cái bất lực khi không có cha mẹ che chở, bị người ta bắt nạt. Trong suốt quá trình trưởng thành của em, nghèo đói và khát khao vẫn luôn song hành.”
Cô dùng giọng điệu bình thản nhất để nói về những chuyện thê t.h.ả.m nhất, khiến Hoắc Vân Sơn chấn động sâu sắc.
Tâm trạng anh phức tạp không lời nào diễn tả được. Quá khứ của anh em nhà họ Cố là nghèo túng và tuyệt vọng, bị trưởng bối chèn ép không thể phản kháng, nhưng anh không ngờ lại thê t.h.ả.m đến mức này.
“Cố Vân Khê.” Ông Hoắc thật sự kinh ngạc. Trên người cô bé này, ông chỉ thấy sự phóng khoáng hoạt bát, không nhìn ra nửa điểm dấu vết nào mà gia đình nguyên sinh để lại.
Cũng không hẳn. Sự trưởng thành sớm và tâm tính thấu đáo của cô bé giờ đã có lời giải thích hợp lý.
“Cháu và người nhà hiện tại sống rất tốt, nhưng chúng cháu không bao giờ quên quá khứ. Khát vọng đối với tiền tài đã khắc sâu vào gen của chúng cháu. Điều này không có gì đáng xấu hổ cả. Dựa vào chính đôi tay mình kiếm tiền một cách trong sạch cũng không có gì mất mặt, không ai có thể kỳ thị chúng cháu.”
“Chúng cháu kiếm tiền là để sống tốt hơn, để không còn bị người khác chèn ép nữa.”
Cố Vân Khê không cần người khác nói cho cô biết cái gì là chính đạo, cái gì là tà đạo. Cô càng không muốn người khác nhân danh “muốn tốt cho cô” để sắp đặt cuộc đời mình.
“Chưa trải qua nỗi khổ của người khác thì đừng khuyên người khác lương thiện, cũng đừng chỉ tay năm ngón vào cuộc đời họ. Những lời này, tôi xin gửi tặng Hoắc doanh trưởng.”
Hoắc Vân Sơn ngẩn ngơ nhìn cô, như thể đây là lần đầu tiên anh quen biết cô. Đây là lần đầu tiên cô bộc lộ sự sắc bén của mình trước mặt người ngoài, hoàn toàn khác xa với ấn tượng của anh.
Dọc đường đi, ngoài im lặng vẫn là im lặng, không một ai lên tiếng.
Về đến khách sạn, Cố Vân Khê đưa ông Hoắc đến cửa phòng rồi dừng lại, không đi vào.
“Cháu không biết các vị muốn cháu làm gì, nhưng cháu thấy cần phải cho các vị biết trước cháu là người như thế nào.”
Nói xong, cô khẽ gật đầu chào hai ông cháu nhà họ Hoắc, mở cửa phòng bên cạnh bước vào, cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.
Hai ông cháu nhà họ Hoắc vào phòng. Hoắc Vân Sơn bưng trà rót nước hầu hạ ông nội mình. Ông Hoắc vỗ vỗ vị trí bên cạnh, bảo anh ngồi xuống.
“Con có biết, vì sao vừa rồi con bé lại nói những lời đó không?”
Hoắc Vân Sơn mím môi: “Đó là lời nhắc nhở khéo léo, rằng cô ấy sẽ cố gắng trả ơn, nhưng cũng sẽ không để bị ân tình bắt cóc.”
“Đồng thời cũng ám chỉ, hy vọng chúng ta có thể tìm kiếm điểm chung, gác lại bất đồng, hòa thuận chung sống và tôn trọng lẫn nhau.”
Sao lại có người vừa có IQ cao, mà EQ cũng cao như vậy chứ? Thật sự không đơn giản.
Ông Hoắc cười khẽ: “Vậy con nhìn ra con bé là người như thế nào?”
“Tâm tính trưởng thành, có nguyên tắc, có kiên định, ân oán rõ ràng, không sợ ánh mắt thế tục, có một bộ quy tắc hành sự riêng. Không thể xem cô ấy như một cô nhóc vị thành niên được.”
Tâm tính trưởng thành thì sẽ không dễ bị người khác lay chuyển. Có quy tắc hành sự riêng, chứng tỏ cô ấy rất có chủ kiến, thậm chí là rất mạnh mẽ.
Nhưng tất cả những điều này đều ẩn giấu dưới vẻ ngoài vẫn còn nét trẻ con của cô, khiến người ta dễ dàng bỏ qua.
Ông Hoắc con cháu đầy đàn, có đứa xuất sắc, cũng có đứa bình thường. Hoắc Vân Sơn là đứa cháu trai ông tự hào nhất, nhưng khi đặt cạnh Cố Vân Khê, liền có vẻ lu mờ.
“Thấu đáo mà rạng rỡ, hành sự quyết đoán, phóng khoáng, trong trẻo như một cơn gió. Không biết đã phải trải qua bao nhiêu khổ cực mới đổi lấy được, con bé mới 16 tuổi thôi mà.”
“Ông cũng có chút thích cô nhóc này rồi đấy. Nếu không phải con với con bé chênh lệch tuổi tác quá lớn…”
“Ông nội!” Hoắc Vân Sơn thấy đau cả đầu, vội vàng ngắt lời: “Trong tên của con và cô ấy đều có một chữ Vân, thật khéo. Thế hệ của chúng con là thế hệ chữ Vân, hay là ông nhận cô ấy làm cháu gái nuôi đi.”
Chứ ngàn vạn lần đừng thúc giục chuyện kết hôn!
Ông Hoắc có chút động lòng, nhưng nghĩ nghĩ rồi lại lắc đầu: “Thôi bỏ đi, người ta chưa chắc đã đồng ý.”
Cô nhóc đó kiêu ngạo khó thuần, không thích có trưởng bối đè đầu mình, chỉ là che giấu rất giỏi thôi.
Đoàn đại biểu nghỉ ngơi một ngày, sau đó liền đến tham dự hội nghị giao lưu y thuật.
Tinh thần ông Hoắc rõ ràng còn mệt, nhưng cũng nhận lời mời tham dự.
Cố Vân Khê dĩ nhiên là đi theo bên cạnh ông Hoắc. Cô không học chuyên ngành này, nhưng nghe rất say sưa. Nhiều danh y như vậy tụ hội một chỗ, cơ hội quá hiếm có.
Chỗ nào không hiểu thì cô ghi nhớ lại, tranh thủ thời gian hỏi ông Hoắc và các thành viên trong đoàn. Học thêm được chút nào hay chút đó.
Mọi người đều coi cô như con cháu trong nhà, thấy cô hứng thú như vậy thì mừng còn không kịp, rất vui vẻ giải đáp thắc mắc cho cô.
Có người không khỏi hâm mộ: “Ông Hoắc, Vân Khê nhà ông ngộ tính cao thật, nghe một lần là hiểu, còn có thể suy một ra ba. Chúc mừng nhà họ Hoắc các ông có người kế nghiệp.”
Phải mà là người nhà họ Hoắc thật thì tốt rồi. Khóe miệng ông Hoắc giật giật. Ông cũng phát hiện ra điểm này, chỉ số IQ cao của Cố Vân Khê không phải là nói suông, cô học cái gì cũng nhanh.
Vấn đề là, lý do chỉ vì Cố Vân Khê không muốn lãng phí cơ hội tốt như vậy! Không thể đi nghe ké mà không thu hoạch được gì! Nghe cái lý do này, không biết có thể làm bao nhiêu người tức ch·ết nữa.
