Xuyên Thành Em Gái Học Bá Trong Văn Niên Đại - Chương 197:197
Cập nhật lúc: 03/11/2025 14:40
Ông Hoắc khẽ thở dài, kéo ghế ngồi xuống: “Đưa tay đây, ta bắt mạch cho cháu.”
Cố Vân Khê yên lặng đưa tay ra. Ông Hoắc bắt mạch xong lại thở dài thêm một hơi: “Đừng thức đêm, cũng đừng hao tổn tâm thần quá. Nền tảng sức khỏe của cháu vốn đã yếu hơn người khác, phải bảo dưỡng thân thể cho tốt vào.”
“Cháu biết rồi ạ.” Cố Vân Khê cũng đâu có muốn, nhưng đây chẳng phải là chuyện bất đắc dĩ sao?
Hai người ngồi xuống cùng nhau ăn cơm, trò chuyện về tình hình gần đây. Nghe nói Hoắc Vân Sơn đã hoàn thành nhiệm vụ và trở về đơn vị.
Cơm nước xong, Cố Vân Khê ăn một miếng điểm tâm tráng miệng, hỏi: “Ông muốn cháu làm gì ạ? Ông cứ nói thẳng, chỉ cần cháu làm được, nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Vẻ mặt ông Hoắc lộ rõ vẻ thống khổ: “Ta có một đứa cháu gái nhỏ, năm nó năm tuổi đã tận mắt chứng kiến cha mẹ bị kẻ b·ắt c·óc gi·ết hại…”
Hốc mắt ông đỏ lên, nỗi đau mất con ở tuổi trung niên chỉ có mình ông mới hiểu. “Con bé bị kích động quá lớn, từ đó liền tự phong bế chính mình, không bao giờ mở miệng nói chuyện nữa… Ta dù tinh thông y thuật cũng không thể chữa khỏi cho cháu gái mình. Mấy năm nay ta đã đưa con bé đi khắp các bệnh viện lớn nhỏ, đều không thể khiến nó thoát ra được.”
Cố Vân Khê không ngờ ông Hoắc lại có một đoạn quá khứ đau buồn như vậy: “Đây là vấn đề về tâm lý, ông nên tìm bác sĩ tâm lý. Trong nước không có thì đến Hồng Kông, đến Mỹ thử xem.”
Ông Hoắc chua xót lắc đầu: “Đều đi hết rồi, vô dụng.”
“Vậy cháu có thể giúp được gì ạ?” Cố Vân Khê không cảm thấy mình có thể giúp được gì.
Ông Hoắc đột nhiên nắm lấy tay cô, ánh mắt vô cùng nóng rực: “Đứa bé đó lại có phản ứng với đoạn ghi âm bài giảng của cháu. Nó nghe đi nghe lại hết lần này đến lần khác, còn… mười năm nay lần đầu tiên mở miệng nói chuyện. Cháu có biết con bé nói gì không?”
“'Cô ấy là ai?'. Chính ba chữ này đã khiến cả nhà họ Hoắc nhìn thấy một tia hy vọng.”
“Đây là tình huống gì vậy ạ?” Cố Vân Khê thấy hoang mang. Đoạn ghi âm bài giảng của cô ở trong quân đội có uy lực lớn đến thế sao? Không có lý nào, nói không thông.
Ông Hoắc cũng không tài nào lý giải được: “Ta đã cố ý nghe đi nghe lại đoạn ghi âm đó rất lâu, cũng không biết rốt cuộc điểm nào đã lay động con bé.”
Nhưng chắc chắn là có điểm nào đó đã chạm đến nội tâm của cháu gái ông.
“Là đoạn ghi âm nào ạ?” Cố Vân Khê cũng bắt đầu tò mò.
“Là đoạn này.” Ông Hoắc cố ý mang theo cuộn băng cassette đến. Cố Vân Khê bỏ băng vào máy ghi âm, liền nghe thấy giọng nói của chính mình.
Cô nghe một lúc, mày khẽ nhướng lên: “Cháu hiểu rồi.”
“Mau nói, là sao?”
Lúc ở trong quân đội, Cố Vân Khê tuổi còn nhỏ, cô phải giảng bài cho một đám người đáng tuổi cha mẹ mình, tự nhiên không thể giảng bài một cách nghiêm túc cứng nhắc.
Giọng điệu cô nhẹ nhàng, còn thêm vào một chút chuyện cười hài hước để điều tiết không khí, càng giống như cuộc trao đổi giữa những người đồng trang lứa.
“…Tôi thử tưởng tượng, đến thời đại công nghệ cao, chúng ta sẽ có bảo mẫu robot vạn năng, ra ngoài thì có xe bay, bay tới bay lui trên không trung, máy tính cá nhân thông minh có thể đeo ngay trên cổ tay…”
Bản thân cô là người có sức hút rất mạnh, lúc nói những lời này, càng là nhiệt huyết b.ắ.n ra bốn phía.
“…Tôi thử tưởng tượng, chúng ta có thể xuyên qua thời không, tiến hành du hành thời gian, trở về quá khứ và nói với chính mình lúc nhỏ một tiếng: Chào cậu nhé!”
Cô đã nhấn mạnh ngữ khí ở bốn chữ “trở về quá khứ”. Ông Hoắc trước đó không hề nghĩ theo hướng này, bị Cố Vân Khê vạch ra, nút thắt bỗng nhiên được tháo gỡ: “Cháu nói là…”
“Đúng vậy. Con bé hy vọng có thể trở về quá khứ để ngăn cản bi kịch xảy ra.” Cố Vân Khê vẻ mặt rối rắm. “Nhưng mà, đó chỉ là cháu tưởng tượng thôi, là tưởng tượng viển vông, không thực tế.”
Sắc mặt ông Hoắc thay đổi liên tục. Hồi lâu sau, ông thở dài một hơi: “Hay là, cháu cứ gặp con bé trước rồi nói?”
Cố Vân Khê nợ ân tình của nhà họ Hoắc, tự nhiên là đồng ý ngay: “Cái này thì được ạ.”
Rất nhanh, một cô bé xinh xắn được đưa tới. Quần áo sạch sẽ gọn gàng, chỉ là gương mặt vô cảm, ánh mắt đờ đẫn.
“Tiểu Duyệt.” Ông Hoắc nhẹ giọng gọi tên cô bé. Đây là giọt m.á.u duy nhất của con trai ông, vậy mà ông lại không chăm sóc tốt cho đứa trẻ.
Cô bé yên lặng ngồi trên ghế, không hề nhúc nhích. Bất kể người khác nói gì với mình, cô bé đều không có phản ứng, chỉ đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Cố Vân Khê nhìn cô bé vài lần. Loại này không phải là bệnh tự kỷ bẩm sinh, mà thuộc về vấn đề tâm lý do sang chấn, cũng không dễ xử lý.
Cô mở máy ghi âm lên, giọng nói giảng bài của cô lại vang lên.
Ban đầu cô bé không có phản ứng, nhưng khi nghe đến đoạn về thời đại công nghệ cao, đầu cô bé từ từ quay lại, nhìn chằm chằm vào máy ghi âm.
“…trở về quá khứ và nói với chính mình lúc nhỏ một tiếng: Chào cậu nhé!”
Giọng nói này vừa dứt, Cố Vân Khê liền mở miệng: “Chào cậu nhé, Hoắc Minh Duyệt.”
Ngữ khí y hệt, ngữ điệu y hệt, như thể là phát ra từ trong máy ghi âm, khớp đến từng giây.
Quả nhiên, cô bé ngước nhìn Cố Vân Khê. Ông Hoắc vừa mừng vừa sợ. Lại có phản ứng thật!
“Tôi là Cố Vân Khê. Hoắc Minh Duyệt, cậu có muốn trở về quá khứ không?”
Hai người nhìn nhau. Cô bé nhìn Cố Vân Khê chằm chằm, còn Cố Vân Khê thì cười tủm tỉm nhìn lại.
Một lúc lâu sau, một giọng nói khàn khàn vang lên: “Cô… có thể giúp tôi không?”
Hốc mắt ông Hoắc đỏ bừng, kích động đến lệ nóng lưng tròng. Thật sự có tác dụng!
Giọng Cố Vân Khê đặc biệt nhẹ nhàng: “Tạm thời thì không được. Tôi vẫn còn nhỏ, còn phải học thêm nhiều bản lĩnh. Chúng ta vẫn chưa bước vào thời đại công nghệ cao.”
Cô bé im lặng một lát: “Vậy… bao… bao giờ thì được?”
Cô bé nói rất chậm, đứt quãng, có vẻ rất cố sức.
Nhưng Cố Vân Khê rất kiên nhẫn, nhìn thẳng vào mắt cô bé, lắng nghe vô cùng nghiêm túc: “Chắc là năm 55 tuổi.”
Phản ứng của cô bé có hơi chậm. Cô suy nghĩ vài phút rồi mới chậm rãi hỏi: “Vì sao lại là lúc đó?”
Cố Vân Khê nghiêm túc "lừa gạt" con nít: “Lúc đó tôi về hưu rồi, sẽ có thời gian đi du lịch khắp nơi.”
Trên người cô toát ra một khí chất khiến người khác tin tưởng, làm người ta bất giác tin vào lời cô nói.
Biểu cảm của Hoắc Minh Duyệt có chút ngẩn ngơ.
Cố Vân Khê chìa tay phải ra, mỉm cười đưa ra lời mời: “Bạn học Hoắc Minh Duyệt, cậu có đồng ý cùng tôi trở về quá khứ không?”
Lần này, mắt Hoắc Minh Duyệt sáng rực lên: “Tôi đồng ý.”
Cô bé không chìa tay ra, nhưng ba chữ này lại được nói ra rất rành mạch.
