Xuyên Thành Em Gái Học Bá Trong Văn Niên Đại - Chương 241

Cập nhật lúc: 05/11/2025 07:00

Mọi người kỳ quái không thôi: "Tình hình gì vậy? Sao không ai mua?"

Cố Vân Thải cau mày: "Chắc là... giá hơi đắt." May mắn, ngày đầu tiên bán thử, nguyên liệu chuẩn bị không nhiều lắm. Cùng lắm không bán được thì nhà mình ăn.

Nhưng mới ra quân đã thất bại, khiến chị có chút không vui.

"Chúng ta toàn dùng nguyên liệu tốt, không hề ăn bớt xén vật liệu. Tiền nào của nấy mà." Cố Hải Ba cũng hơi buồn bực: "Thôi, không ai mua thì mình ăn."

Cậu đặt đồ nướng đã chín lên bàn, gọi anh chị qua ăn cùng.

Khương Nghị là người mê món này nhất, không nhịn được ăn ngấu nghiến, trông vô cùng ngon miệng.

Một miếng thịt dê xiên, một ngụm bia, sung sướng như thần tiên.

Một vị khách đi ngang qua, thấy bọn họ ăn ngon lành như vậy, không nhịn được nuốt nước miếng: "Anh bạn, có ngon không? Cho câu nói thật xem nào."

"Cái này à..." Khương Nghị đang ăn đến "phê", thỏa mãn nheo mắt lại, trông hạnh phúc vô cùng. "Tôi khuyên anh đừng mua, nếu không sẽ hối tiếc cả đời đấy."

Câu nói này khiến không ít người dừng bước: "Tại sao?"

Khương Nghị vừa ăn vừa lắc lư đầu: "Ăn xong món nướng ngon nhất cuộc đời này, phần đời còn lại sẽ nhớ mãi không quên. Nghĩ mà thấy thảm. Haiz."

Vừa nghe vậy, "DNA ẩm thực" trong xương m.á.u người Hoa bắt đầu trỗi dậy. Phải ngon đến mức nào chứ? Nhất định phải thử! Món nướng ngon nhất cuộc đời, bỏ lỡ mới là hối tiếc cả đời!

"Vì ăn mà bất chấp", đây chính là tinh thần của dân sành ăn.

"Tôi muốn một xiên tim gà, hai cánh gà nướng, một cái bánh nướng."

"Chủ quán, cho tôi hai xiên thịt dê, một xiên bánh gạo, một phần đậu hũ."

"Cho tôi một xiên cà tím nướng, một xiên mì căn nướng, bánh bao lát nướng. Lấy thêm hai chai bia."

Người khách đầu tiên lấy được đồ nướng, không kìm được lòng hiếu kỳ, c.ắ.n ngập một miếng cánh gà. Ngay lập tức, mắt anh ta trợn tròn.

Những người hóng chuyện khác vội hỏi: "Ngon không?"

Vị khách kia đột nhiên quay đầu lại, hét lớn: "Chủ quán! Lấy thêm mười xiên thịt dê, mười cánh gà nướng! Đóng gói tôi mang về!"

Thôi được, đây chính là câu trả lời. Những người phản ứng nhanh lập tức xông lên xếp hàng.

Đắt thì có đắt thật, nhưng đáng giá!

Người phản ứng chậm chỉ có thể xếp hàng tít phía sau, mắt hau háu nhìn người phía trước ăn từng miếng đồ nướng, nuốt nước miếng ừng ực.

Thơm, thơm quá đi mất!

Màn mở đầu này vừa diễn ra là không thể dừng lại được. Người xếp hàng nối đuôi nhau không ngớt. Cả nhà họ Cố và Khương Nghị bận túi bụi, tám tay làm việc không ngơi nghỉ, khí thế ngất trời.

Hai tiếng sau, nguyên liệu đã bán hết sạch. Cố Hải Triều quay ra nói với những người vẫn còn đang xếp hàng: "Xin lỗi mọi người, hôm nay nguyên liệu đã bán hết. Mai mong quý khách đến sớm."

"Hả? Hết rồi á?" Người sắp đến lượt mình buồn bực muốn c.h.ế.t: "Sao không chuẩn bị nhiều thêm một chút?"

Cố Vân Thải nghĩ nghĩ: "Ngày mai sẽ giảm giá 10% cho quý khách."

Khuyên can mãi mới giải tán được đám đông. Cả nhà vội vàng thu dọn đồ đạc ra về. Tuy có hơi mệt, nhưng tâm trạng ai cũng vô cùng vui vẻ.

Đặc biệt là Cố Vân Thải, niềm vui hiện rõ trên mặt. "Ngày mai chúng ta chuẩn bị nhiều nguyên liệu hơn, nhưng không bán quá muộn, 11 rưỡi là phải nghỉ."

Khương Nghị đang hăng hái: "Sớm vậy? Chợ đêm phải hoạt động đến 2 giờ sáng mà."

"Không được. Tiểu Khê nói, thức khuya sẽ hại sức khỏe, đầu óc ngu muội đi, còn bị xấu nữa. Em ấy dù bận thế nào, 12 giờ đêm nhất định sẽ đi ngủ." Cố Vân Thải thái độ kiên quyết. Mọi người ai cũng có việc riêng, đừng để mệt đến suy sụp.

Chị tuy mệt nhưng rất vui, trong lòng ngập tràn cảm giác thành tựu, quét sạch đi mọi ưu phiền tích tụ trước đó.

"Đợi khi nào ổn định, mọi người không cần đi bán cùng em nữa. Khương Nghị, anh tìm giúp em vài người phụ việc là được."

Cố Hải Triều lập tức từ chối: "Không được. Sau này bọn anh sẽ thay phiên đi cùng em, mỗi người hai ngày. Còn em, một tuần phải nghỉ một ngày, nghỉ ngơi cho đàng hoàng."

Vừa về đến ký túc xá, Cố Hải Ba đã vội vàng ôm thùng tiền ra, đổ ào một cái, tiền rơi lả tả xuống đất.

Cậu hưng phấn vẫy tay: "Mau mau, đếm tiền thôi!"

Thật sự rất khác biệt!

Cố Vân Thải nhìn đống tiền trước mắt. Đây là lần đầu tiên trong đời chị kiếm được tiền bằng chính năng lực của mình. Cảm giác thỏa mãn đó người khác không thể nào tưởng tượng được.

Giống như một thế giới mới vừa mở ra, chị đã tìm thấy mục tiêu cuộc đời mình.

Trước đây, chị chỉ nghĩ cố gắng học hành, thi đỗ một trường đại học tốt. Nhưng nội tâm chị rất mơ hồ, rất giãy giụa, không biết nên học chuyên ngành gì, tương lai làm nghề gì.

Thiên phú học hành của chị không tốt, ở trường không nổi bật, ở nhà thì đội sổ. Có lúc chị cảm thấy vô cùng mờ mịt, chỉ khi làm đồ ăn chị mới có thể thả lỏng.

Giờ khắc này, chị dường như đã biết mình muốn làm gì.

"Anh cả, nếu em không thi đại học, mà chạy đi làm nhà hàng, anh có thấy em sa đọa không?"

Cố Hải Triều nhìn cô em gái trước mắt, thầm thở dài. Em trai em gái của anh đều đã trưởng thành, mỗi đứa một cá tính, thật sự không dễ quản.

"Chỉ cần em không hối hận là được. Nhưng mà, em cứ suy nghĩ kỹ lại đi."

Trên đời này, người có thể khuyên được em hai chỉ có em út. Đợi em út về rồi hẵng nói.

Anh nhìn sang người đàn ông bên cạnh: "Khương Nghị, bên cậu thế nào rồi?"

Khương Nghị hoàn hồn, hơi nhíu mày: "Người của tôi nói, ba anh em họ Cố Như ngày nào cũng ở bệnh viện, Cố Như không hề tiếp xúc với người lạ nào đáng nghi."

"Vậy à? Vậy tiếp tục theo dõi nhất cử nhất động của Cố Như." Cố Hải Triều chỉ là ngoài mặt thì thả lỏng, chứ bên trong vẫn rất cảnh giác. Anh đã bố trí vệ sĩ cho người nhà, còn cho người đi theo dõi Cố Như.

Chỉ cần Cố Như hành động, mới có cơ hội lần theo dấu vết, nhổ cỏ tận gốc.

Khương Nghị kỳ quái hỏi: "Tại sao anh lại cảm thấy Cố Như còn có người đứng sau? Theo lý mà nói, chỗ dựa của cô ta không phải là nhà họ Ngụy sao?"

"Nhà họ Ngụy chỉ cung cấp tiền cho cô ta, chứ không cho người." Cố Hải Triều vẫn luôn ghi nhớ lá thư nặc danh kia. Cố Như rất có thủ đoạn. Cô ta đã có thể liên lạc với nhân vật có thân phận phức tạp như Chu Ngọc Thành, thì cũng có thể liên lạc với những kẻ nguy hiểm hơn.

Trước khi chưa nắm chắc mười phần, anh không thể hành động thiếu suy nghĩ.

"Hơn nữa, chúng ta với nhà họ Ngụy không có ân oán gì. Nhiều nhất là phòng ba nhà họ Ngụy giúp cô ta chút việc vặt, nhưng họ cũng không có thực quyền."

Cố Hải Ba chợt lóe lên ý nghĩ: "Anh cả, em nghĩ nên tra thử lịch sử cuộc gọi của nó."

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.