Xuyên Thành Em Gái Học Bá Trong Văn Niên Đại - Chương 26

Cập nhật lúc: 29/10/2025 04:41

Cố Vân Khê: "..."

Ui chà, ở đây còn có một người điên hơn nữa!

Thôi, kệ đi, thích sao thì sao.

Kỳ nghỉ Tết sắp kết thúc, một số nhà máy đã bắt đầu làm việc trở lại, các trường học cũng lần lượt khai giảng.

Những người bán hàng rong ven đường dần đông lên. Đúng lúc chạng vạng tối, một người đàn ông ở nông thôn đẩy xe ba gác bán thịt lợn, gà ta và trứng gà ven đường.

Mắt Cố Vân Khê sáng rực lên, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: A a a, thèm ăn thịt quá đi mất! "Chị ơi, hôm nay chúng ta ăn thịt kho tàu với trứng đi."

Cố Vân Thải vẫn còn đang trong cơn choáng váng: "Được!"

Cố Vân Khê giơ mười ngón tay thon dài lên, làm nũng một cách đáng thương: "Mua thêm một con gà nữa đi, hầm canh gà. Em làm việc mệt quá."

"Mua, mua, mua!" Lúc này, dù cô có muốn hái sao trên trời, Cố Hải Triều cũng sẽ tìm cách hái xuống cho cô.

Cả nhóm vui vẻ về nhà, vừa bước vào sân đã cảm thấy không khí có gì đó kỳ quái.

Bà Cố mặt mày tức giận, lớn tiếng la lối về phía họ: "Nha, còn biết đường về nhà cơ đấy. Tội nghiệp con Tiểu Như nhà tao cứ nhớ thương anh chị họ, vừa xuất viện đã muốn gặp chúng mày..."

Một ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh em họ. Cố Vân Khê lạnh nhạt nhìn lại, hai ánh mắt giao nhau trên không, lặng lẽ không một tiếng động nhưng lại ẩn chứa vô số thông tin.

Một bên trong trẻo và lạnh nhạt, một bên tràn ngập nghi hoặc, mờ mịt, mệt mỏi, và còn có cả một sự từng trải, già dặn, hoàn toàn không còn sự ngây thơ tinh ranh của một đứa trẻ chưa bị vẩn đục bởi thế gian.

Sự từng trải ư? Một cô bé mười tuổi lấy đâu ra sự từng trải? Tim Cố Vân Khê đập thót một cái. Không ổn rồi!

Cố Như dời ánh mắt đi trước, cười rạng rỡ đưa ra lời mời: "Tối nay nhà em chuẩn bị làm sủi cảo bột mì trắng, anh cả, mọi người qua ăn cùng nhé, coi như là mừng em xuất viện, bà nội cũng có ý này."

Nó tỏ ra vô cùng thân mật, giọng nói nhẹ nhàng thủ thỉ, tràn đầy chân thành.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía bà Cố. Biểu cảm của bà ta trông như bị táo bón, vẻ mặt nín nhịn rất khó chịu, nhưng không lên tiếng phản bác.

Cố Hải Triều không chút do dự mà từ chối: "Không cần đâu, mọi người cứ ăn đi."

Họ có thịt, có trứng, có gà, đồ ăn ngon hơn nhiều, không cần người khác bố thí.

Bà Cố lập tức xù lông: "Cố Hải Triều, mày có ý gì? Con bé Tiểu Như thấy chúng mày đáng thương, đến cơm còn không có mà ăn, nên mới gọi chúng mày qua ăn một bữa cho tử tế, đừng có cho mặt mũi mà không biết điều..."

Cố Như thầm kêu không ổn, vội ôm chặt cánh tay bà Cố: "Bà nội, đừng nói vậy ạ. Anh cả không muốn thì thôi, lát nữa mình bưng hai đĩa qua cũng được mà."

Nàng gặp t.a.i n.ạ.n xe cộ, vừa tỉnh lại đã trùng sinh về năm mười tuổi, cả người hoàn toàn m.ô.n.g lung.

Tuổi thơ u ám là quá khứ mà nàng cố tình quên đi: không được ăn thịt ăn cơm no đủ, quanh năm mặc quần áo cũ, ở trong một căn nhà nhỏ tối tăm chật chội. Trở lại thời điểm này thật đúng là muốn lấy mạng người.

Nhưng, khi nghe bà nội lải nhải mắng c.h.ử.i anh em Cố Vân Khê, nàng chấn động toàn thân. Cố Vân Khê!

Có thể nói, Cố Vân Khê là một người vô cùng đặc biệt trong nhà họ Cố. Nửa đời trước bị gán cho cái danh "sao chổi", bị người đời xa lánh.

Nhưng, cô ta lại là "ánh trăng sáng" đã mất sớm của vị tổng tài bá đạo đẹp trai kia, người mãi mãi được tưởng nhớ.

Cả nhà họ Cố cũng vì vậy mà "một người làm quan cả họ được nhờ", ai cũng được hưởng ké, có một tương lai tốt đẹp. Ngay cả cô em họ nhà chú hai là Cố Như cũng trở thành thư ký riêng của vị tổng tài, chăm sóc cuộc sống hàng ngày của anh, là người phụ nữ gần gũi anh nhất, một sự tồn tại khiến vô số người ngưỡng mộ.

Nhưng, tất cả sự đắc ý đó đã tan thành từng mảnh bởi một câu nói tuyệt tình.

Nếu không phải cô có vài phần giống Cố Vân Khê, với tấm bằng tốt nghiệp trường nghề, làm sao cô có thể đến gần bên cạnh tổng tài được? Chẳng qua chỉ là nhìn vật nhớ người mà thôi.

Đúng vậy, cô không được coi là một con người, mà chỉ là di vật của Cố Vân Khê để lại. Câu nói này đã khiến nàng hoàn toàn phát điên.

Bà Cố tính tình rất nóng nảy: "Bưng cái gì mà bưng? Cứ để chúng nó húp gió Tây Bắc đi. Đây là kết cục của việc phung phí tiền bạc, không hiếu thuận trưởng bối. Những ngày tháng khổ cực còn ở phía sau kia, tao chờ xem lúc nào chúng nó quỳ xuống cầu xin..."

Sắc mặt Cố Hải Triều rất khó coi, nhưng cậu lười cãi nhau với bà ta, chẳng có ý nghĩa gì.

Cậu kéo các em đi vào nhà.

"Chờ một chút." Cố Như bỗng gọi họ lại, tươi cười đưa qua một vốc kẹo trái cây: "Chị Tiểu Khê, cái này cho chị ăn này, thử đi, ngọt lắm."

Thật ra, nàng đã sớm quên mất dáng vẻ ngày xưa của Cố Vân Khê, dù sao cũng đã c.h.ế.t nhiều năm như vậy.

Nhưng có hề gì?  Cô  ta đã nghĩ thông suốt rồi. Cô  ta là thiên chi kiêu nữ được ông trời chiếu cố, trùng sinh trở lại thời thiếu nữ chính là để  cô ta bù đắp những tiếc nuối.

Lần này, cô  ta muốn thay thế Cố Vân Khê trở thành "ánh trăng sáng" của người đàn ông kia, có được toàn bộ tình yêu của anh, gả cho anh, danh chính ngôn thuận sở hữu anh.

Đương nhiên, c.h.ế.t sớm là không thể nào, chỉ cần tránh được bi kịch đó là được.

Cái gọi là "biết người biết ta, trăm trận trăm thắng",  cô  ta phải tiếp cận Cố Vân Khê trước, xây dựng mối quan hệ tốt với chị ta, để moi móc những thông tin hữu ích.

Không còn cách nào khác,  cô  ta chỉ biết Cố Vân Khê đã cứu người đàn ông kia, xuất hiện như một vầng sáng vào lúc anh tuyệt vọng nhất, vì thế mới khiến anh nhớ mãi không quên.

Nhưng, về thời gian và địa điểm cụ thể,  cô  ta hoàn toàn không biết, chỉ mơ hồ nhớ rằng đó là vào mùa thu năm nay.

Cố Vân Khê nghiêng đầu, bình tĩnh nhìn nó. Ánh mắt đó khiến Cố Như trong lòng hoảng hốt. Tại sao lại nhìn mình chằm chằm như vậy? Chẳng lẽ đã nhìn ra mình trùng sinh rồi sao? Không thể nào!

Một lúc lâu sau, Cố Vân Khê mới chậm rãi lôi từ túi áo bên trái ra một vốc kẹo sữa Đại Bạch Thỏ: "Chị thích ăn loại này hơn."

Cô bóc một viên kẹo, ném vào miệng, mắt khẽ cong lên: "Ngọt thật."

Cô không nói nửa lời khó nghe, nhưng mặt Cố Như lại nứt ra từng tấc. Nó nhìn vốc kẹo cứng trong tay mình, cảm giác như mặt mình đã bị tát sưng lên.

Bà Cố thấy đứa cháu gái cưng bị bẽ mặt, rất tức giận: "Mày lấy đâu ra kẹo sữa Đại Bạch Thỏ thế, không phải là đi ăn trộm đấy chứ?"

"Ăn trộm?" Cố Vân Khê lôi nốt số kẹo trong túi áo bên phải ra, cười một cách đáng yêu. "Bà cũng thử đi ăn trộm nhiều kẹo như vậy xem? Có những người ấy, trong lòng có ác ý thì nhìn cái gì cũng thấy ác."

Đây là do khách hàng dúi cho, lấy may đầu năm.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.