Xuyên Thành Em Gái Học Bá Trong Văn Niên Đại - Chương 271
Cập nhật lúc: 05/11/2025 07:04
Bọn họ không có việc gì làm nên cũng không được phép ra khỏi căn biệt thự nhỏ này. Xung quanh cũng không có nhân viên công tác nào, mọi sinh hoạt lặt vặt đều do Hoắc Vân Sơn và hai cấp dưới của anh giải quyết.
Hoắc Vân Sơn bị logic thần kỳ của cô đ.á.n.h bại.
Tề Thiệu không nhịn được lên tiếng: “Được rồi, chúng ta chỉ gọi thêm một món canh bổ và trái cây tươi thôi. Lúc rời đi, bọn em sẽ trả bù số tiền này. Cứ quyết định vậy đi.”
Chuyện này cứ thế được vui vẻ quyết định, không chấp nhận bất kỳ phản bác nào.
Cố Vân Khê cũng không để trong lòng: “Tề Thiệu, anh phụ trách nghiên cứu và phát triển hệ thống, không thành vấn đề chứ?”
“Được, giao cho anh, đây là sở trường của anh.” Tề Thiệu nhìn qua: “Anh cần mượn một chiếc siêu máy tính.”
“Tôi sẽ liên hệ.” Hoắc Vân Sơn phụ trách điều phối chung, cố gắng để hai người này có thể tập trung nghiên cứu mà không bị phân tâm bởi việc bên ngoài.
Bên Cố Vân Khê tiến triển rất thuận lợi, nhưng khi bắt tay vào chế tạo vật thật, vẫn gặp phải khó khăn cực lớn.
Đầu tiên, nó yêu cầu một loại vật liệu kiểu mới, đòi hỏi độ bền cực cao, vừa có thể tự do bay lượn trên trời, lại vừa có thể ứng phó với đủ mọi điều kiện thời tiết, vô cùng khó.
Cố Vân Khê k·inh ng·ạc: “Không làm được? Anh chắc chứ?”
“Đúng vậy.”
Cố Vân Khê im lặng hồi lâu. Kỹ thuật ở giai đoạn này đúng là không thể đáp ứng. Có vài loại vật liệu cô vốn đã quen dùng, nhưng ở hiện tại, chúng vẫn chưa được nghiên cứu phát minh ra.
“Thôi được, để em thử xem.”
Hoắc Vân Sơn: ???
“ Em còn hiểu cả về khoa học vật liệu à?”
Kiếp trước Cố Vân Khê chính là tiến sĩ song bằng về cơ khí và vật liệu, làm ra một hai loại vật liệu mới vẫn nằm trong khả năng.
Không, đối với cô, đây không phải vật liệu mới, mà là vật liệu cũ của hai mươi mấy năm trước.
Hoắc Vân Sơn đưa cô đến một viện nghiên cứu vật liệu tuyệt mật. Ở đây, các thiết bị, công cụ và vật liệu là đầy đủ nhất.
Nhưng họ lập tức bị người phụ trách ở đây phản đối kịch liệt: “Để một cô nhóc như thế này vào phòng thí nghiệm á? Đừng có đùa, tôi sợ cô ta sẽ mang đến phá hoại mang tính hủy diệt cho phòng thí nghiệm đấy. Anh phải biết, thiết bị của chúng tôi đều là chi bộn tiền vàng nhập khẩu về, nếu làm hỏng rồi, ai đền? Có những thứ bâygiờ có tiền cũng không mua được đâu.”
Tuổi còn quá nhỏ, nhìn như học sinh cấp ba, tay chân bé nhỏ, làm sao gánh vác nổi trọng trách?
“Đây không phải là chỗ để chơi trò đóng vai gia đình.”
Cố Vân Khê sờ sờ mặt mình, cô đã đeo khẩu trang rồi, sao vẫn nhìn ra cô còn nhỏ tuổi vậy?
Bất kể Hoắc Vân Sơn giải thích thế nào, rằng cô đến đây để chế tạo vật liệu mới, thì người ta vẫn không tin.
Anh bất đắc dĩ thở dài. Khâu kết nối này có vấn đề gì sao? Bên này không nhận được mệnh lệnh liên quan à?
Anh bấm gọi một cuộc điện thoại, chỉ lát sau, người phụ trách liền nhận được điện thoại, sắc mặt phức tạp tột độ.
Người tới muốn gì thì cho nấy, cho dù là thành quả kỹ thuật tiên tiến nhất? Chuyện này quá kỳ quặc.
“Các anh có chắc là không nhầm không? Người đến là một cô nhóc, nhìn có vẻ còn chưa thành niên.”
Đối phương rõ ràng cũng sững sờ một chút: “Chỉ cần là người do Đoàn trưởng Hoắc đưa tới.”
Người phụ trách nghi ngờ rằng cấp trên của mình cũng không biết người đến là một cô nhóc, nhưng nếu đã nói như vậy, ông ta đành phải để cô vào phòng thí nghiệm trị giá hàng triệu bạc.
Ông ta thì tiếc đứt ruột, nhưng Cố Vân Khê thì lại còn chê bai. Đống thiết bị thí nghiệm này đều là đồ cổ, trong nhận thức của cô, chúng sớm đã bị đào thải rồi.
Cho nên, cô chỉ có thể dành thời gian nghiên cứu cách sử dụng trước, điều này càng làm người phụ trách lo lắng. Rõ ràng là dân ngoại đạo, ngay cả thiết bị cũng không biết dùng.
“Tôi thấy, hay là cô ra ngoài nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi xong rồi hẵng làm.”
Cố Vân Khê chỉ vào mấy cái máy phía trước, giọng kiên định: “Phiền ông giải thích một chút về cách sử dụng của hai cái máy này.”
Người phụ trách cố nén cơn tức, giải thích chi tiết cách sử dụng.
“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Cố Vân Khê đã nắm rõ, liền liếc mắt ra hiệu cho Hoắc Vân Sơn.
Hoắc Vân Sơn lập tức làm động tác mời: “Nào, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
“Tôi không…” Người phụ trách không muốn để Cố Vân Khê, một người chẳng hiểu gì cả, ở lại một mình. Ông ta lo cho đống thiết bị thí nghiệm vô cùng quý giá này.
Nhưng Hoắc Vân Sơn cứ thế kéo ông ta ra ngoài.
“Viện trưởng, nghe nói có một vị đại tiểu thư chẳng biết gì vừa tới à?”
Người phụ trách mặt sưng lên: “Đúng vậy, cô ta đang ở trong phòng thí nghiệm số 1.”
Tất cả mọi người đều biến sắc, thế này sao được? “Sao ngài có thể để cô ta vào đó?”
Người phụ trách cười khổ: “Các cậu nghĩ tôi muốn lắm à?”
“Rốt cuộc là đại tiểu thư nhà ai vậy? Không đi ăn chơi hưởng lạc, lại chạy tới đây chơi trò thí nghiệm? Lỡ làm không tốt xảy ra chuyện thì sao.”
“Quỷ mới biết. Thôi, chỉ có thể chờ cô ta hết tò mò rồi tự đi thôi.”
Cứ thế chờ đợi, thoáng cái đã ba ngày trôi qua, sự kiên nhẫn của mọi người đã đến giới hạn: “Cô ta chiếm dụng phòng thí nghiệm ba ngày rồi, chúng ta muốn dùng cũng không dùng được, thế này sao được?”
“Đúng vậy, Viện trưởng, như vậy quá cản trở công việc thí nghiệm của bọn tôi. Tôi đang cần dùng cái máy mới nhập khẩu kia.”
“Chúng ta cùng nhau liên danh khiếu nại đi.”
“Việc này…” Viện trưởng có chút do dự.
Đúng lúc này, một người kinh hô: “Viện trưởng, có xe quân dụng tới!”
Chỉ thấy một chiếc xe tải lớn lái vào, dừng trước tòa nhà thí nghiệm. Cửa xe mở ra, một đám quân nhân vũ trang đầy đủ ào ào bước xuống.
Một người gan dạ tiến lại gần: “Có chuyện gì vậy?”
Người lính mắt nhìn thẳng: “Thi hành nhiệm vụ bí mật, người không liên quan xin vui lòng tránh mặt.”
Viện trưởng vội vàng chạy tới, từ xa thấy mấy cái rương đang được khiêng từ trong lầu ra, ông không khỏi nóng nảy: “Dừng tay! Các anh không được tự tiện di chuyển đồ đạc, không có sự cho phép của tôi, một cọng cỏ ngọn cây ở đây cũng không được phép mang đi.”
Sao lại còn muốn mang đồ của viện nghiên cứu bọn họ đi? Chuyện này quá đáng rồi.
“Là vật liệu kiểu mới vừa được nghiên cứu phát minh.” Cố Vân Khê đeo khẩu trang bước ra, đưa danh sách trong tay tới trước mặt ông ta: “Đây là danh sách những vật liệu tôi đã sử dụng trong ba ngày qua, ông tìm bộ phận liên quan để đối chiếu đi.”
“Vật liệu kiểu mới gì?” Viện trưởng ngơ ngác nhìn danh sách, rất nhiều vật liệu đều rất quen thuộc, đáy lòng ông ta dấy lên một suy nghĩ kỳ quái: “Không phải là loại vật liệu mà cấp trên yêu cầu đấy chứ? Với trình độ kỹ thuật hiện tại của chúng ta, căn bản là không thể làm được…”
