Xuyên Thành Em Gái Học Bá Trong Văn Niên Đại - Chương 28

Cập nhật lúc: 29/10/2025 04:42

Người nhà chú hai đang bưng bát sủi cảo bột mì trắng, bỗng nhiên cảm thấy nó không còn thơm nữa.

Cố Gia Bảo mắt long lanh nhìn ra ngoài: "Con cũng muốn ăn gà."

Cố Gia Vượng cũng thèm không chịu được, nước miếng chảy ròng ròng: "Con muốn ăn thịt ba chỉ, con thèm lắm."

Trước khi ra ở riêng, họ ăn thịt, còn anh em Cố Hải Triều thì gặm khoai lang.

Sau khi ra ở riêng, họ ăn sủi cảo, còn anh em Cố Hải Triều lại ăn sung mặc sướng, đồ ăn ngon không kể xiết.

Sự chênh lệch quá lớn này khiến người ta không thể chấp nhận được.

Hai anh em đồng loạt nhìn về phía bà Cố: "Bà nội, bà mau nghĩ cách đi."

Thím hai đảo mắt lia lịa: "Con thấy có cả một con gà và một miếng thịt to đấy, mấy đứa nó chắc chắn ăn không hết. Mẹ, mẹ dắt hai đứa qua xem thử xem?"

Bà Cố một bụng tức: "Xem cái gì mà xem? Toàn một lũ lòng lang dạ sói, có đồ ăn ngon cũng không biết mang cho trưởng bối một ít, lại đi bưng cho người ngoài cả một bát lớn, hừ."

"Người ngoài" mà bà ta nói chính là bà Diệp. Mọi người đều ở gần nhau, trong sân có gió thổi cỏ lay gì cũng không giấu được.

Mọi người im lặng. Thà cho người ngoài chứ không cho bà nội ruột, rốt cuộc là nghĩ thế nào?

Hai anh em nhà họ Cố thèm đến mức nhảy cẫng lên, lăn ra đất ăn vạ đòi ăn gà. Chú hai nhìn không nổi nữa: "Cũng không phải ăn không của chúng nó, đi múc một bát sủi cảo, các con bưng qua đổi."

Miệng thì nói vậy, nhưng  thím hai lại dùng một cái bát nhỏ xíu để múc sủi cảo, chẳng được mấy miếng.

Bà Cố không hạ mình được: "Chúng mày muốn đi thì đi, tao không đi."

Chỉ một lát sau, đã nghe thấy tiếng gọi cửa ầm ĩ của hai anh em nhà họ Cố. Đáng tiếc, bên nhà cả không một chút động tĩnh.

Vợ chồng chú hai nhìn nhau.

Vài phút sau, hai anh em nhà họ Cố tiu nghỉu quay về: "Quá đáng thật, họ không chịu mở cửa, lại còn giả vờ không nghe thấy."

Bà Cố không nhịn được mà c.h.ử.i ầm lên, nhưng dù có mắng thế nào, anh em Cố Hải Triều vẫn cứ đóng chặt cửa không đoái hoài, khiến họ chẳng làm gì được.

Họ chỉ có thể ngửi mùi hương lọt ra ngoài mà tự an ủi: Chẳng qua chỉ là một nồi gà thôi mà? Không thèm!

Trong khi đó, ở bên kia, anh em Cố Hải Triều đang ăn bánh nướng một cách ngon lành, rồi lại c.ắ.n một miếng gà mềm mượt, một miếng thịt ba chỉ mềm rục đậm vị, ăn đến miệng đầy dầu mỡ, hạnh phúc ngập tràn.

Đến chút nước canh cuối cùng cũng không lãng phí, họ cho một vắt mì vào nấu, sợi mì thấm đẫm nước canh, còn gì thỏa mãn hơn nữa chứ.

Đây mới là cuộc sống của con người, thật hạnh phúc!

Trần Chấn Hoa ăn uống no say, để lại một túi kẹo sữa Đại Bạch Thỏ rồi vui vẻ ra về.

Cậu ta vừa đi, Cố Vân Khê liền khóa cửa lại, gọi các anh chị ngồi xuống.

"Đây, chia tiền!"

Cố Hải Triều sững người một chút, sau đó nói: "Đây là tiền em kiếm được, em cứ giữ lấy đi, đưa cho chị hai một ít tiền ăn là được rồi."

Cố Vân Khê có chút bất ngờ, không ngờ anh cả lại sáng suốt như vậy.

Cậu càng như vậy, cô lại càng không tham chút tiền này. Mà thực ra, cô cũng coi thường nó.

Tiền đối với cô không phải là quan trọng nhất.

"Em nghĩ thế này, từ hôm nay trở đi, em sẽ dạy mọi người cách làm ăng-ten, cả nhà cùng nhau làm việc kiếm tiền."

Cô không thích những công việc lặp đi lặp lại một cách máy móc, quá nhàm chán.

Hơn nữa, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, cô không muốn một mình làm việc đâu, vừa vất vả vừa tẻ nhạt.

"Tất cả chúng ta đều học ư?" Ba anh em đều ngẩn người.

Cố Vân Khê đã nghĩ kỹ rồi, trước mắt cứ bồi dưỡng Cố Hải Triều lên trước, để anh làm nhiều việc hơn, sớm ngày một mình gánh vác một phương.

"Đúng vậy, học nhiều nghề không sợ thất nghiệp. Sau này cung không đủ cầu, em không muốn ngày nào cũng phải làm ăng-ten đâu, đau tay lắm."

Cố Hải Triều lập tức thấy đau lòng. Để đứa em gái nhỏ tuổi nhất nuôi cả nhà thật quá kỳ cục. "Ngày nào cũng có việc làm là tốt rồi, anh không sợ đau. Đợi anh học xong, em cứ nghỉ ngơi."

Dù có vất vả đến đâu cũng nhẹ nhàng hơn việc đi khuân gạch nhiều, mà lại kiếm được nhiều tiền hơn.

Một ngày thu nhập hơn một nghìn, lợi nhuận 680 đồng, đây là điều mà cậu đến nằm mơ cũng không thấy được. Đến giờ phút này, cậu vẫn chưa có cảm giác chân thực, cả người cứ nhẹ bẫng.

Phải biết rằng, lương tháng của mọi người bây giờ chỉ khoảng 60 đồng, 680 đồng tương đương với thu nhập cả một năm.

Thảo nào thời buổi này ai cũng muốn liều mình kinh doanh.

Cố Vân Thải trước nay vẫn là một cô gái chăm chỉ: "Chị cũng có thể làm được."

"Anh cũng tham gia." Cố Hải Ba cũng muốn góp một phần sức lực cho gia đình.

Cố Vân Khê rất thích không khí đồng lòng hợp sức như thế này. Cùng nhau nỗ lực vì ước mơ là một trải nghiệm cuộc đời rất hiếm có.

Cô rút ra mười đồng đưa cho anh cả: "Đây là phí lắp đặt của anh hôm nay, anh Chấn Hoa có thì anh cũng có."

"Không cần, không cần đâu." Cố Hải Triều không muốn nhận, nhưng Cố Vân Khê vẫn kiên trì. Cô tiếp tục chia tiền: "50 đồng này là tiền ăn, chị hai cầm lấy, mỗi ngày đều phải có một món mặn nhé."

Cô cũng không bạc đãi bản thân, có tiền thì cứ tiêu, hết tiền lại kiếm.

"Ngoài ra, mỗi người mỗi tháng sẽ có hai mươi đồng tiền tiêu vặt. Tiền bạc là sự tự tin của con người, em hy vọng các anh chị đều là những người có bản lĩnh, gặp chuyện không hèn mọn, không sợ sệt."

Cô sắp xếp mọi việc rành mạch, rõ ràng, không bỏ sót một ai.

Cả nhà cảm xúc dâng trào, kích động đến rơi nước mắt. Sống đến giờ mới có được tiền tiêu vặt, thật là vui quá đi mất.

"Mình có tiền rồi, ha ha ha, mình muốn đi mua kẹo sữa, bánh quy, hoa quả hộp..."

Cố Hải Ba cả người lâng lâng. Cố Hải Triều khẽ nhíu mày: "Đừng tiêu tiền lung tung, kiếm tiền không dễ dàng đâu."

Cố Hải Ba cười hì hì xoa hai tờ "Đại đoàn kết" (tiền 10 đồng): "Em chỉ nghĩ vậy thôi, em không nỡ tiêu linh tinh đâu. Vui quá đi mất."

Cố Vân Khê đưa một vốc kẹo sữa qua: "  Anh ba, cho  anh này,  em mỗi ngày ăn một viên là được rồi." Cô sợ bị sâu răng.

Nhưng Cố Hải Ba lại hiểu lầm, cho rằng em gái tiết kiệm để dành cho mình ăn, cảm động đến rơi nước mắt. " Em út,  em tốt với anh  quá."

Cố Vân Khê: "...???"

Cố Vân Thải không chỉ nhận tiền mà còn làm sổ sách kế toán, để mọi người đều có thể thấy được từng khoản thu chi.

"Số còn lại đều tiết kiệm, em dự định có cơ hội sẽ mua một căn nhà lớn, có bốn phòng ngủ, một phòng khách, rộng rãi, sáng sủa, thông thoáng, lại có cả một cái sân rộng để chị hai trồng rau."

Cô vẽ ra cho mọi người một viễn cảnh tươi đẹp, thúc giục cả nhà cùng nhau nỗ lực phấn đấu.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.