Xuyên Thành Em Gái Học Bá Trong Văn Niên Đại - Chương 298:298

Cập nhật lúc: 12/11/2025 09:08

Cố Vân Khê lập tức tỉnh ngủ, cô ngồi bật dậy: “Có chuyện gì vậy?”

“Cậu ấy dạo này đi lại rất gần gũi, rất thân mật với một cô gái.”

Cố Vân Khê sững sờ một chút. Anh cả của cô trước nay có bao giờ gần gũi cô gái nào đâu, chẳng lẽ là quen sau khi cô ra nước ngoài?

Theo lý mà nói, Cố Hải Triều đến tuổi này muốn yêu đương cũng là chuyện bình thường.

“Thân phận cô gái đó có vấn đề gì à?”

“Người thì không có vấn đề gì, là con nhà gia giáo, bản thân là sinh viên trường danh tiếng, chỉ là…” Hoắc Vân Sơn giới thiệu sơ qua, “Rất muốn ra nước ngoài.”

Cố Vân Khê nhướng mày. Thời buổi này ai cũng tìm mọi cách ra nước ngoài, hướng tới cuộc sống tốt đẹp ở nước ngoài, coi như là một trào lưu của thời đại.

Chỉ là, một người muốn ra nước ngoài thì tại sao lại đi lại gần gũi với anh cả của cô như vậy?

“Anh cả em là người trưởng thành rồi, cứ để anh ấy tự xử lý đi. Chỉ cần không gây nguy hiểm đến tính mạng an toàn của gia đình mình thì cũng đừng can thiệp.”

“Được.”

Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đã đến kỳ thi.

Cố Vân Khê không dám lơ là chút nào, mỗi ngày đều cắm rễ ở thư viện, cố gắng để môn nào cũng đạt được điểm A.

Mỗi đêm, thư viện đều chật ních người, ai cũng thức trắng đêm không ngủ.

Người ưu tú hơn bạn không đáng sợ, đáng sợ là người ưu tú hơn bạn lại còn nỗ lực hơn cả bạn!

Đây là một thế giới đầy cạnh tranh khốc liệt .

Chờ thi xong môn cuối cùng, Cố Vân Khê thở phào một hơi thật dài. Cuối cùng cũng xong.

Tề Thiệu đưa cho cô một ly trà sữa: “Vất vả cho em rồi, mấy ngày tới nghỉ ngơi cho thật tốt nhé.”

Cố Vân Khê cũng định thư giãn một chút, nhưng điện thoại lại reo lên đúng lúc như thể đã căn giờ.

“Cố, thi xong rồi à? Đến phòng thí nghiệm mau lên.”

Là giáo sư Miller. Ngày thường Cố Vân Khê bận học quá, nên hẹn cuối tuần mới đến phòng thí nghiệm. Dù số lần xuất hiện không nhiều, nhưng cô đã thành công khiến giáo sư Miller nhớ kỹ mình.

Có cô ở đó, linh cảm của mọi người cứ gọi là bùng nổ, thí nghiệm cũng tiến triển thuận lợi hơn.

Vì vậy, hễ rảnh là ông lại "tóm" cô đến phòng thí nghiệm.

Tề Thiệu đặc biệt cạn lời. Anh còn đang định rủ Tiểu Khê ra ngoài chơi mấy ngày. Từ lúc đến đây họ vẫn chưa được đi chơi tử tế lần nào.

“Ít nhất cũng phải cho người ta nghỉ ngơi hai ngày chứ.”

“Thôi kệ, dạo trước thầy có bóng gió, nói cố ý muốn nhận em làm đệ tử chân truyền (quan môn đệ tử), em cũng phải biểu hiện tốt một chút.”

Cố Vân Khê khẽ nhắc: “Anh cũng nhân kỳ nghỉ này chọn ra ứng cử viên quản lý quỹ phù hợp đi.”

Danh sách lần trước, đã gạch bỏ hai người vì danh tiếng không tốt, còn ba người đã tiếp xúc sơ qua.

“Được, anh sẽ hẹn họ đến nói chuyện.”

Một đám sinh viên từ xa chạy tới, lướt qua bên cạnh họ. Thấy vẻ mặt họ kích động, Cố Vân Khê tò mò giữ một nữ sinh lại: “Các bạn chạy đi đâu vậy?”

“George Soros đến trường Harvard! Ông ấy nhận lời mời đến diễn thuyết cho sinh viên, hơn nữa còn muốn tuyển mấy thực tập sinh ưu tú. Chúng tớ đi nghe dự thính đây.”

Tề Thiệu sững sờ, đây không phải là cái ông "kẻ đổ vỏ" đó sao?

Cố Vân Khê cũng nổi hứng: “Đi, chúng ta cũng đi nghe xem sao.”

George Soros sau khi trở thành "kẻ đổ vỏ" cho họ, đã nổi danh khắp thiên hạ.

Danh tiếng của ông ta bị phân hóa thành hai thái cực. Một bên tôn ông ta làm thần, quỳ lạy sùng bái. Một bên coi ông ta là ác côn, dùng đủ mọi lời lẽ để c.h.ử.i bới, đả kích.

Tề Thiệu hạ giọng: “Em còn muốn mặt đối mặt giao lưu với ông ta à?”

Cố Vân Khê trừng mắt: “Sợ gì chứ? Chúng ta có làm gì trái lương tâm đâu. Ngược lại, chúng ta còn giúp ông ta 'dát vàng', giúp ông ta bước lên đỉnh cao cuộc đời, ông ta phải cảm kích chúng ta mới đúng.”

Tề Thiệu: ... Đỉnh cao cuộc đời kiểu này, chắc gì ông ta đã muốn?

Hội trường lớn đã chật ních người, ngay cả các giáo sư đại học cũng ngồi ở hàng cuối cùng, chờ George Soros đến.

Người không có chỗ thì ngồi cả ra bậc thang lối đi. Bên ngoài cửa sổ cũng chen chúc đầy người, không cần phải nói cũng biết náo nhiệt đến mức nào.

Cố Vân Khê ngồi ở bậc thang, nhìn xung quanh, không thể không cảm thán một câu: Ông ta nổi tiếng thật đấy.

“Đến rồi, đến rồi!” Tiếng ồn ào nổi lên khắp nơi.

Chỉ thấy một đoàn người đi tới, Cố Vân Khê tò mò mở to mắt: “Ai là George?”

Tề Thiệu tìm chính xác trong đám đông: “Người mặc bộ âu phục màu xám nhạt, không đeo cà vạt, có để ria mép ấy.”

Theo lời nhắc của anh, Cố Vân Khê xác định mục tiêu: “Cái ông đầu tròn tròn đó à?”

“Ừ.”

Sau một hồi giới thiệu, George đứng trước bục, khí phách hăng hái "chém gió" về việc bản thân đã từng lợi hại như thế nào.

Đặc biệt là vụ bán khống thị trường Yen Nhật, ông ta thổi phồng nó thành chiến tích đắc ý nhất của mình, tự khen là "trước không có ai, sau không có địch thủ".

Khóe miệng Cố Vân Khê khẽ cong lên: “Chính ông ta cũng thừa nhận rồi kìa.”

"Kẻ đổ vỏ" này lại chủ động như vậy, đúng là ngoài dự kiến của cô. Nhưng điều đó cũng chứng tỏ họ đã hoàn toàn an toàn, không ai sẽ nghi ngờ đến họ nữa.

Tề Thiệu thản nhiên nói: “Đối với ông ta, đó là lựa chọn tốt nhất. Không thừa nhận à? Việc bị tóm là sự thật, không lẽ lại nói là mình chẳng chiếm được bao nhiêu hời... Danh tiếng cả đời của ông ta có cần nữa không?”

“Quan trọng nhất là, ông ta có thể nhân cơ hội này nâng tầm quỹ đầu tư tư nhân của mình lên một bậc, mọi người sẽ tranh nhau mang tiền đến nộp cho ông ta.”

“Đúng vậy, nói cho cùng, tất cả là vì lợi ích.”

Buổi diễn thuyết của George tương đương với một buổi chia sẻ kinh nghiệm cá nhân, thổi phồng chiến tích của mình một phen.

Không thể không nói, những kinh nghiệm này vẫn rất đáng nghe. Mặc dù có trộn lẫn "nước" (tâng bốc), nhưng diễn biến chính không bị bóp méo. Phân tích tài chính của ông ta rất rành mạch, có nhiều điểm độc đáo.

Ông ta còn chia sẻ không ít phương thức quản lý tài sản và các mẹo nhỏ, toàn là "hàng khô" (kiến thức thực chất).

Dù gì cũng là đến trường danh tiếng, dưới khán đài có không ít giáo sư chuyên ngành kinh tế - tài chính, họ cũng là những "ông lớn" trong ngành. Sao có thể trơ trẽn lừa gạt trước mặt họ được?

Cố Vân Khê ở dưới nghe rất say sưa, thu hoạch được không ít, đúng là không uổng công đến.

Người này đúng là có bản lĩnh, chỉ là phẩm hạnh không tốt, quá tham lam, quá bất chấp thủ đoạn, không có điểm mấu chốt về đạo đức.

George chuyển chủ đề, nói về xu thế kinh tế thế giới hiện nay, đồng thời bình luận về sự phát triển kinh tế của các quốc gia trong mấy năm tới.

Cả hội trường im phăng phắc, mọi người đều nghe vô cùng tập trung, có người còn cầm giấy bút ra ghi chép lại.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.