Xuyên Thành Em Gái Học Bá Trong Văn Niên Đại - Chương 38
Cập nhật lúc: 29/10/2025 04:43
"Vậy tạm thời lấy những món này đi ạ, không đủ thì gọi thêm sau." Cố Vân Khê ung dung, bình tĩnh trả lại thực đơn.
Tề Thiệu nhìn thấy ở cô một loại khí chất dù ở bất cứ đâu cũng đều có thể thản nhiên, tự tại, vô cùng tự tin, giống như đã từng trải qua vô số chuyện lớn.
Nhưng, điều này có thể sao?
"Bánh kem ở đây cũng không tệ, em thử không?"
"Được ạ." Cố Vân Khê cười tủm tỉm gật đầu, thản nhiên đón nhận ánh mắt tò mò của cậu ta.
Cứ xem đi, xem nữa cũng không tìm ra được đáp án đâu.
Súp borscht được mang lên đầu tiên. Cố Vân Khê cầm thìa nếm thử, vị chua chua ngọt ngọt, đậm đà, thịt bò viên cũng không ít. Đây là một món khai vị kinh điển.
Salad khoai tây trông có vẻ bình thường, nhưng hương vị lại khiến người ta kinh ngạc, mềm mịn quyện với vị ngọt nhẹ của sốt mayonnaise, rất hợp khẩu vị của cô.
Cô không nhịn được mà ăn thêm mấy miếng, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Cố Hải Triều cả người cứng đờ ngồi im.
"Anh cả, ăn đi anh. Người ta đã mời khách thì chúng ta phải ăn ngon uống say, như vậy mới không phụ lòng thịnh tình của người ta."
Cố Hải Triều rất căng thẳng, lần đầu tiên đến một nơi sang trọng thế này, tay chân không biết phải đặt ở đâu.
"Anh... không biết dùng d.a.o dĩa." Mặt cậu nghẹn đến đỏ bừng.
Cố Vân Khê có chút áy náy, là cô đã sơ ý. Cô vội giơ tay nhỏ lên gọi phục vụ, mỉm cười ngọt ngào nói: "Chị ơi, cho em xin hai đôi đũa ạ, cảm ơn chị."
Cô đưa ra một yêu cầu kỳ quặc nhưng lại rất có lễ phép và đàng hoàng.
"A." Người phục vụ lộ vẻ kinh ngạc, nhưng thái độ rất chuyên nghiệp. "Vâng, xin chờ một lát."
Chị ta rất nhanh đã mang đến hai đôi đũa. Cố Vân Khê đưa một đôi cho anh cả, còn mình thì thoải mái gắp một miếng khoai tây. "Cứ làm thế nào tiện là được, đừng để ý ánh mắt của người khác. Bản thân mình thoải mái mới là quan trọng nhất. Cứ coi như đây là nhà ăn của mình, cứ thả sức mà ăn, muốn ăn gì thì ăn nấy."
Nói thì đơn giản, nhưng có mấy ai làm được.
Những thực khách ở bàn bên cạnh đều đang cười nhạo: "Không biết là đồ nhà quê từ đâu đến, vào nhà hàng Tây mà lại dùng đũa, đúng là chuyện lạ đời."
Mặt Cố Hải Triều đỏ lên, vừa xấu hổ vừa tức giận.
Vậy mà, Cố Vân Khê mặt không đổi sắc, đến cả liếc mắt cũng không thèm. "Anh cả, anh thấy em thông minh hay những người đó thông minh hơn?"
"Là em!" Cố Hải Triều tin chắc rằng em gái mình là một thiên tài, và không chấp nhận bất kỳ sự phản bác nào.
Cố Vân Khê vẻ mặt rất đàng hoàng: "Cho nên, nghe lời em là không sai đâu. Chỉ những người đầu óc không được tốt mới đi chế giễu người khác, hạ bệ người khác để có được cảm giác ưu việt hão huyền. Người thực sự cao quý là người có tu dưỡng, bao dung và ôn hòa."
Những vị khách bàn bên: "..." Bọn họ bị nói xéo rồi! Thật là cảm ơn luôn đấy!
Ngoài cửa sổ, một thiếu niên lơ đãng nhìn cảnh phố xá ven đường, vô tình nhìn thấy Tề Thiệu bên cửa sổ liền sững người vài giây, sau đó ánh mắt dừng lại trên mặt anh em nhà họ Cố, vẻ mặt đăm chiêu.
Cố Vân Khê hoàn toàn không hay biết gì về điều này, sự chú ý của cô đã bị món sườn heo chiên xù thơm nức hấp dẫn. Cô cắt một nửa đặt vào đĩa của Cố Hải Triều: "Ăn đi anh, sườn heo vừa chiên xong ăn ngon lắm."
Dưới sự cổ vũ của em gái, Cố Hải Triều c.ắ.n một miếng sườn heo lớn. Vị giòn tan bên ngoài khiến cậu thỏa mãn thở phào. Ngon quá! Một mỹ vị hiếm có trên đời, cậu có thể một hơi xử hết mười miếng!
Cậu say sưa trong thế giới mỹ thực, hoàn toàn quên mất những thực khách xung quanh.
Tề Thiệu ngồi một bên nhìn hai anh em, trong mắt thoáng qua một tia hâm mộ nhàn nhạt.
"Tình cảm của các em thật tốt."
"Chúng tôi là anh em ruột mà." Cố Vân Khê cầm bánh mì nướng tỏi chấm vào súp, cử chỉ tự nhiên, thong dong. "Cảm ơn anh vì đã thịnh tình khoản đãi, không chê chúng tôi làm mất mặt anh là tốt rồi."
Tề Thiệu vốn kén ăn, chỉ gọi một phần bít tết, nhưng thấy cô ăn ngon lành như vậy, cảm giác thèm ăn cũng bị khơi dậy, không nhịn được mà ăn thêm mấy miếng. "Em rất kỳ quái."
Điểm này Cố Vân Khê không phủ nhận. "Ừm, anh cũng rất kỳ quái."
Tề Thiệu bình tĩnh nhìn cô vài giây, không nhịn được mà khẽ cười: "Không tệ, chúng ta đều là những kẻ dị biệt."
Những kẻ dị biệt trong mắt người khác, sở hữu trí tuệ mà người thường không thể với tới, có khả năng tư duy độc lập, và một nội tâm vô cùng mạnh mẽ.
Hai người nhìn nhau cười, tất cả đều không cần nói ra lời.
Ăn xong, Cố Vân Khê còn gói hai phần bánh sừng bò và bánh kem, mang về cho anh ba và chị gái.
Tề Thiệu đi trước dẫn đường: "Đi thôi, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện riêng."
"Đến thư viện đi."
Lúc rời đi, Tề Thiệu quay đầu lại nhìn thoáng qua, luôn cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, nhưng lại không thấy người. Là do cậu quá nhạy cảm sao?
Cố Vân Khê là khách quen của thư viện, trước đó cô đã làm một cái thẻ, ngày nào cũng đến đây tự học, tiện thể mượn mấy cuốn sách về nhà xem.
Ba người tìm một góc yên tĩnh. Cố Vân Khê chọn cho anh cả một cuốn sách về đồ điện để cậu ngồi xem một bên, còn cô và Tề Thiệu thì thì thầm thảo luận ý tưởng, thỉnh thoảng dùng giấy bút để trao đổi.
Khi cuộc trao đổi đi vào chiều sâu, ý tưởng tuôn ra như suối, tia lửa sáng tạo b.ắ.n tung tóe. Từng trang bản phác thảo lần lượt ra đời, rất nhanh đã thành một chồng dày.
Ý tưởng dần dần rõ ràng, bản vẽ sơ bộ cũng đã có, bước tiếp theo chính là tìm kiếm vật liệu để tiến hành thực nghiệm.
Bước này được giao cho Tề Thiệu.
Cố Vân Khê đưa tờ giấy đầy số liệu qua: "Tất cả đều ở đây, hy vọng có thể thành công."
Tề Thiệu đã nói quá nhiều, miệng khô lưỡi rát. Cậu cảm giác như đã nói hết phần của cả một năm, nhưng đôi mắt lại sáng rực, tinh thần phấn chấn. "Đây là bí mật an cư lạc nghiệp của nhà em, em cứ thế tin tưởng tôi sao?"
Cố Vân Khê khẽ mỉm cười, để lộ lúm đồng tiền nhàn nhạt: "Tôi tin vào mắt nhìn của chính mình."
Tuy là mới quen, nhưng cô nhìn ra được, con người Tề Thiệu này trong xương cốt vô cùng kiêu ngạo, khinh thường việc cướp đoạt đồ của người khác.
Cảm giác được người khác tin tưởng thật kỳ lạ. Lòng Tề Thiệu dâng lên một cảm giác vui vẻ khó tả, khóe miệng khẽ nhếch lên mà chính cậu cũng không nhận ra. "Một tuần sau, vẫn gặp ở đây."
"Được thôi."
Trên đường trở về, Cố Hải Triều lái chiếc xe ba gác yêu quý, một bên cằn nhằn.
"Em út, anh biết em rất thông minh, là một tiểu thiên tài, nhưng em không hiểu rõ sự phức tạp của lòng người, không biết phòng bị. Anh nói cho em biết, không được đi theo người lạ, phải tránh việc mới quen đã thân. Vừa rồi em còn đem kỹ thuật quan trọng nhất giao cho cậu ta, sao em lại ngây thơ như vậy?"
