Xuyên Thành Em Gái Học Bá Trong Văn Niên Đại - Chương 9

Cập nhật lúc: 29/10/2025 04:39

"Anh cả, em tự đi được rồi, anh thả em xuống đi."

Cố Vân Khê nhìn quanh, thấy cái gì cũng mới mẻ. Oa, không ngờ ở đây còn có đồ nội thất gỗ đỏ chạm trổ kiểu Tây, đồ sứ sặc sỡ, áo khoác da cừu sang trọng, đàn violin và dương cầm, đồng hồ nhập khẩu...

Longines, Omega, Eterna... đồ nội thất gỗ đỏ, đàn dương cầm Strauss, đàn violin có lịch sử hơn nghìn năm... dù là hàng cũ nhưng tất cả đều là đồ xa xỉ.

Xem ra, thời đại nào cũng không thiếu người có tiền.

Aaa, có một chiếc giường lớn bằng gỗ tử đàn khắc hoa đang được rao bán! Món đồ có thể làm của gia truyền này sao lại xuất hiện ở một nơi như thế này?! Cô không nhìn lầm chứ?

Cô bước tới xem, trời ạ, giá hai nghìn đồng! Con số này khiến anh em Cố Hải Triều hoảng sợ, bán cả mấy anh em họ đi cũng không đáng giá từng này.

Mắt Cố Vân Khê sáng lấp lánh. Bây giờ nó có giá hai nghìn, nhưng hai mươi năm sau sẽ là ba mươi triệu. Muốn có nó quá, phải làm sao bây giờ!

Nhưng, hiện tại cô nghèo rớt mồng tơi.

Đúng lúc này, quầy quần áo bỗng xôn xao, mọi người đổ xô về phía đó. Sau khi hỏi thăm, mới biết là cửa hàng vừa bày ra một lô áo bông và quần áo thể thao mới, không cần tem phiếu vải. Quan trọng nhất là hàng hoàn toàn mới, cơ hội này rất hiếm có.

Cố Vân Thải phản ứng nhanh nhất, vèo một cái đã chạy tới. Cố Hải Triều một tay dắt em gái, một tay dắt em trai, không dám chen lên phía trước.

Cố Vân Khê không kìm được mà ngoái đầu nhìn lại lần nữa. Haizz, mấy món đồ tốt này mà có thể ôm hàng chờ tăng giá thì tốt biết mấy. Tiếc là cô không có tiền!

Giờ khắc này, khao khát tiền bạc của cô đã lên đến đỉnh điểm!

Cố Vân Thải chen vào được trong đám người, giành được một chiếc áo bông vải thô. Tuy trông không đẹp, kiểu dáng cũng cũ, nhưng là hàng mới hoàn toàn, sờ vào mềm mại.

Chị cẩn thận khoác lên cho Cố Vân Khê: "Có ấm không em út?"

Cơ thể Cố Vân Khê lập tức ấm lên, trái tim cũng ấm áp theo. Gương mặt nhỏ nhắn của cô mỉm cười rạng rỡ: "Ấm lắm ạ. Cảm ơn chị hai. Chị đi mua thêm ba cái nữa đi, anh em mình mỗi người một cái. Nếu có bộ đồ thể thao thì cũng mua bốn bộ luôn, cơ hội khó có lắm."

Cô dường như đã quên mất mình từng là một người kén chọn đến mức nào, quần áo đắt tiền đến mấy cũng chỉ mặc một mùa, chỉ dùng những thương hiệu cao cấp nhất, chưa bao giờ đụng đến đồ cũ.

"Chị không cần đâu..." Cố Vân Thải không nỡ tiêu tiền cho bản thân.

Chị cái gì cũng tốt, dịu dàng, chu đáo, tính tình hiền lành, đặc biệt biết chăm sóc người khác, đối với người nhà thì hết lòng hết dạ. Chỉ có điều, chị quá nghĩ cho người khác mà không biết thương lấy bản thân mình.

Cố Vân Khê sao có thể một mình hưởng sự ấm áp này? "Phải mua chứ ạ! Anh chị em thì phải có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. Hoặc là tất cả cùng mặc áo bông mới, hoặc là em cũng không cần chiếc áo này nữa."

Họ đã bảo vệ cô chu toàn, cô cũng sẽ bảo vệ họ một đời bình an.

"Chuyện này..." Cố Vân Thải chần chừ.

Cố Hải Triều nhìn chiếc áo bông cũ đã vón cục trên người các em, hít một hơi thật sâu rồi c.ắ.n răng: "Vậy mua hết đi."

Em út nói đúng, sức khỏe là vốn quý nhất. Không có một cơ thể khỏe mạnh thì tất cả đều bằng không.

Mấy anh em vui vẻ hớn hở khoác áo bông mới ra bên ngoài, người này nhìn người kia, ai nấy đều vui ra mặt.

Cố Hải Ba vui đến mức nhảy cẫng lên, luôn miệng nói ấm quá, mùa đông này không còn sợ lạnh nữa.

Cố Vân Thải vẫn nắm chặt bộ đồ thể thao màu xanh vừa mua được trong tay, gương mặt quanh năm u sầu giờ đây đã nở một nụ cười: "Em chưa bao giờ được mặc quần áo mới, đây là lần đầu tiên trong đời đấy, vui quá."

Ai mà chẳng muốn được mặc quần áo mới, đúng không?

Cố Hải Triều vốn đang rất tiếc tiền, nhưng nhìn các em cười vui vẻ, cậu cũng bất giác cười theo.

Đón Tết là phải mặc quần áo mới. Mọi người có, thì các em của cậu cũng phải có.

"Có chăn bông mới bảy phần kìa anh," mắt Cố Vân Khê sáng lên. "Mua hai cái đi. Chăn bông nhà mình đều vón cục hết rồi, không ấm chút nào, không như chăn nhà chú hai đều được làm mới lại. Bị lạnh sẽ sinh bệnh, sinh bệnh lại phải tốn tiền chữa, không có lợi đâu."

Phải công nhận, vợ chồng  chú hai rất thâm. Họ làm lại chăn bông, áo bông mới, nhưng bên ngoài vẫn lồng vỏ cũ vào, trông có vẻ như đối xử bình đẳng.

Nhưng, chỉ có người sống chung một mái nhà mới biết sự khác biệt lớn đến mức nào.

Nhà chú hai và bà Cố đều dùng bông mới, còn mấy anh em nhà  họ thì phải dùng bông cũ mà họ thải ra, không ấm chút nào.

Thế mà chưa hết,  thím hai còn luôn ra ngoài đổi trắng thay đen, nói rằng ngày thường toàn khắt khe với con ruột của mình, nhưng lại đối xử đặc biệt tốt với mấy đứa con nhà cả, có thứ gì tốt cũng đều để dành cho chúng nó trước.

Bà Cố cũng ở bên cạnh phụ họa, ai mà nghi ngờ cho được?

Cố Hải Triều lại định từ chối, nhưng nhìn dáng vẻ ốm yếu của Cố Vân Khê, lời đến miệng lại thay đổi: "Mua."

"Mua thêm một cái bếp dầu hỏa, hai cái chậu tráng men, hai cái cặp lồng nhôm nữa. Chúng ta ra ở riêng rồi, phải tự nấu ăn. Sau này muốn ăn gì thì ăn nấy, quyết không để phải húp gió Tây Bắc."

"A, có len  lông dê kìa. Chỉ có màu xanh và màu xám thôi sao? Vậy mỗi màu lấy ba cân đi ạ. Mỗi người một bộ áo len, quần len, khăn quàng cổ, mũ và găng tay, có thể dùng được nhiều năm. Anh em mình cả đời chưa được mặc áo len mới đâu, coi như là để ăn mừng chúng ta ra ở riêng đi. Anh cả, mua đi, mua đi mà."

Cố Vân Khê luôn có lý do để thuyết phục anh chị mình, khiến Cố Hải Triều ngoan ngoãn móc tiền ra.

Cứ thế, hai chiếc túi ni lông đã đầy ắp. Cố Hải Triều một tay xách một túi, Cố Vân Thải xách bếp dầu, còn Cố Hải Ba thì dắt tay em gái út theo sau. Gương mặt ai nấy đều ánh lên nụ cười hạnh phúc.

Họ tràn đầy khát khao và mong chờ vào một cuộc sống mới. Tương lai chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn.

Cố Vân Khê quay đầu lại: "Nhìn kìa, có xe đạp cũ!"

Cô lon ton chạy tới hỏi giá, 70 đồng, chỉ là bị tróc sơn, không có chuông, trông hơi cũ kỹ.

Lần này Cố Hải Triều không thể nghe theo cô được nữa, cứng rắn kéo cô đi. Tổng cộng chỉ có 600 đồng, còn phải tính toán cho cuộc sống sau này.

Lạ thật, rõ ràng là một con bé ốm yếu, sao lúc mua đồ lại phấn khích như được tiêm t.h.u.ố.c tăng lực vậy? Không thể chiều được, không thể chiều được!

Cố Vân Khê chớp mắt, không nằng nặc đòi nữa. Chờ đến khi có tiền, mình sẽ mua cho mỗi người trong nhà một chiếc xe đạp mới tinh, hừ!

Cô chỉ nhắc một câu: "Chị ơi, chúng ta có cần mua ít gạo, mì và dầu ăn không? Em lo là ở nhà không còn một chút nào đâu."

Lúc cô nằm viện, bà Cố và thím hai không một lần đến thăm. Xem ra họ đến cả việc giữ thể diện cũng không thèm làm nữa rồi.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.