Xuyên Thành Em Gái Song Sinh Của Nữ Phụ Độc Ác - Chương 191
Cập nhật lúc: 07/09/2025 16:20
Một chuyến xe khách chật cứng người rời khỏi huyện Ninh Bình, chạy dọc theo đường lớn hướng đến bến đỗ kế tiếp.
Phạm vi của trận mưa lũ chỉ tập trung trong khu vực huyện Ninh Bình, càng đi ra xa, ánh nắng mặt trời trở nên rực rỡ chói chang, trên mặt đất thậm chí không còn vệt nước mưa.
Nhìn thấy ánh nắng mùa hè nồng nhiệt, những hành khách đã bị mắc kẹt ở huyện Ninh Bình suốt mấy ngày cũng dần vơi bớt đi nỗi ám ảnh từ trận mưa lớn. Khi xe khách dừng lại, mọi người lần lượt xuống xe, ai nấy đều toan về đến đích cuối cùng của mình.
Thẩm Huệ Huệ bước xuống từ xe khách. Vốn tưởng rằng từ huyện về thôn Phúc Thủy cũng giống như bên ngoài, chỉ cần đón xe khác là xong.
Điều khiến cô bất ngờ là từ huyện về thôn tạm thời chưa có chuyến xe khách nào chạy về, buộc phải tự liên hệ xe tư nhân.
Mà bởi vì thôn Phúc Thủy không phát triển, dân số lại ít nên người chịu chở khách về đó rất hiếm hoi. Hoặc là phải tự có mối quan hệ để tìm được người chở, hoặc là chỉ còn cách thử vận may.
Không ngờ việc về thôn vào những năm 90 lại khó khăn đến thế. Bảo sao Tú Phân không yên tâm để cô về một mình.
Thẩm Huệ Huệ tuy hơi bất ngờ nhưng cũng không hoảng hốt. Bây giờ cô đang ở bến xe, trong tay lại có tiền, thế nào cũng có kế sách.
Thế là cô dứt khoát vác ba lô, đứng chờ bên ngoài bến xe. Thấy tài xế nào rảnh rỗi thì tiện miệng hỏi thăm. Người này không thuận, cô lại hỏi người kế, thế nào cũng có người chịu nhận khách.
Đúng lúc này, cách đó không xa bỗng vang lên một giọng nói nghe quen tai: "Huệ Huệ? Có phải Huệ Huệ không?"
Thẩm Huệ Huệ quay đầu lại, chỉ thấy một người bác gái trông có vẻ quen mặt đang đứng cách đó không xa, trông cô với vẻ khó tin.
"Thím Chu!" Thẩm Huệ Huệ vui mừng reo lên.
Bác gái này không phải ai khác, chính là người thím tốt bụng đã giữ Thẩm Huệ Huệ lại, nhắc cô mau về nhà vào ngày đầu tiên cô xuyên không tới đây.
"Là Huệ Huệ thật này!" Thím Chu mừng rỡ la lớn: "Lão Từ, lão Lâm, mau qua đây, tôi gặp Huệ Huệ rồi!"
Một lát sau, mấy người đàn ông da ngăm đen hớt hải chạy tới, hóa ra tất cả đều là người của thôn Phúc Thủy.
Khi nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Huệ Huệ, ai nấy đều kinh ngạc không thôi.
Chỉ thấy Thẩm Huệ Huệ tay xách chiếc túi vải rách tả tơi, cũ kỹ của nhà họ Thẩm, nhìn qua cũng biết đã dùng từ đời nào. Cô mặc một chiếc áo cộc tay màu đất bám đầy bụi bẩn, đến mức chẳng còn nhận ra màu vải ban đầu. Chiếc quần dài mặc phía dưới cũng te tua rách nát, vạt quần thậm chí còn bung chỉ, rách toạc cả ra!
Đôi giày dưới chân thì khỏi phải bàn, vẫn là đôi giày giải phóng đã lỗi thời từ bao năm về trước.
Ngay cả chốn thôn Phúc Thủy nghèo khó này, mấy cô bé tầm tuổi Huệ Huệ ra đường cũng đã diện giày vải trắng tươm tất cả rồi. Loại giày giải phóng này xưa nay chỉ có các bà các thím trung niên đi làm đồng mới mang, làm gì có cô gái nhỏ nào lại diện đôi giày đó chạy nhông nhông khắp nơi như vậy chứ.
"Huệ Huệ, sao cháu lại ở đây?"
"Sao lại chỉ có một mình cháu thôi vậy?"
"Không phải hai mẹ con cháu lên thành phố đến nhà giàu hưởng phúc rồi sao?"
"Mẹ cháu Tú Phân đâu?"
Cả đám cứ thế không nhịn được mà hỏi dồn dập.
Thẩm Huệ Huệ đáp: "Mẹ cháu có việc bận, bảo cháu về thôn thăm mọi người ạ."
Nghe vậy, thím Chu cùng những người còn lại nhìn nhau, một sự im lặng lạ lùng bao trùm lấy không khí.
Sống ở thôn Phúc Thủy đã ngần ấy năm, những chuyện khác thì không dám đoan chắc, chứ tính nết của Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ ra sao thì ai nấy cũng đã nắm rõ ít nhiều.
Bà Tú Phân này, vì con cái mà phải cắn răng nhẫn nhục với gã Thẩm Dũng ngần ấy năm trời, không chỉ nết na xinh đẹp mà còn chịu thương chịu khó, tính tình hiền lành, thương con hết mực. Cả thôn Phúc Thủy, trên dưới đều không ai là không thương cảm, nể phục.
Còn Thẩm Huệ Huệ, tuy là một trong cặp chị em sinh đôi, lại hoàn toàn đối lập với người chị Thẩm Thiên Ân. Con bé tính nết rụt rè, hướng nội, chẳng mấy khi trò chuyện với ai, ngày thường chỉ thích ru rú ở yên một chỗ, không ham chạy nhảy lung tung.
Vậy rốt cuộc trong hoàn cảnh nào mà một người phụ nữ như Tú Phân lại có thể yên lòng để một đứa trẻ như Thẩm Huệ Huệ một mình ra ngoài như vậy?
Và rồi, trong hoàn cảnh nào mà Thẩm Huệ Huệ lại ăn vận tả tơi đến mức trông chẳng khác gì lũ ăn mày đầu đường xó chợ thế này?
Thực ra, thím Chu đã sớm nhìn thấy Thẩm Huệ Huệ. Ban đầu bà còn tưởng đó là một đứa bé ăn mày đi xin bố thí, nên chẳng mảy may để ý. Trong bụng bà còn thầm nghĩ, đứa ăn mày nhỏ này thật ngốc nghếch, muốn xin tiền xin ăn cũng phải tìm đến mấy ông chủ cửa hàng, chứ sao lại đi tìm tài xế xe hơi, cánh tài xế thì có được mấy đồng bạc chứ.
Cái dáng vẻ gầy gò, nhỏ thó của đứa bé ăn mày lại khiến thím Chu chợt nhớ đến Thẩm Huệ Huệ, đứa cháu mà bà đã coi sóc từ tấm bé. Bà đang băn khoăn không biết giờ này Huệ Huệ sống ra sao, thì ngay giây sau, đứa bé ăn mày ấy liền quay đầu lại...
Mà đứa bé ăn mày nhỏ này, chẳng phải chính là Thẩm Huệ Huệ mà bấy lâu bà vẫn hằng mong nhớ đó sao?