Xuyên Thành Em Gái Song Sinh Của Nữ Phụ Độc Ác - Chương 247
Cập nhật lúc: 07/09/2025 16:24
Tú Phân vốn không muốn bận tâm đến chuyện của nhà họ Bạch. Nhưng nghe Bạch Kỳ và Bạch Thư chỉ trích mình và Huệ Huệ nặng nề như vậy, bà ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng vào hai người họ.
Chỉ cách đây nửa tiếng thôi, nếu bất kỳ ai trong nhà họ Bạch đứng trước mặt bà mà thừa nhận bà là người của họ, có lẽ Tú Phân đã mừng đến phát khóc rồi.
Bà đã mong chờ ngày này quá lâu rồi.
Nực cười thay, sau khi trái tim Tú Phân đã nguội lạnh như tro tàn, bà lại nhận được sự thừa nhận từ nhà họ Bạch, thậm chí còn là công khai thừa nhận thân phận trước mặt đông đảo quan khách.
Nhưng Tú Phân của hiện tại đã không cần nữa rồi.
Cái thứ tình thân giả tạo này, không phải điều bà mong muốn.
Tú Phân không cần, Huệ Huệ cũng không cần.
Kể từ khoảnh khắc bước ra khỏi căn phòng kín đó, hai mẹ con họ đã chẳng còn bất kỳ mối liên hệ nào với Bạch gia nữa.
Tú Phân nhìn thẳng những người của Bạch gia, nói từng chữ một, rõ ràng rành mạch: "Tôi và Huệ Huệ sinh ra và lớn lên ở vùng quê từ nhỏ. Tôi tên Tú Phân, Huệ Huệ tên Thẩm Huệ Huệ. Chúng tôi không mang họ Bạch, chưa từng đặt chân vào cửa lớn Bạch gia, tên cũng không hề có trong gia phả Bạch gia. Hôm nay cũng là lần đầu tiên gặp mặt những người của Bạch gia. Đương nhiên, không thể nào coi là người của Bạch gia được."
"Sao nào, chẳng lẽ Bạch gia còn muốn ép người khác nhận họ hàng hay sao?"
Quả nhiên, khi bị dồn vào đường cùng, sức công phá của một người hiền lành lại càng khủng khiếp.
Từng lời từng chữ trong câu nói của Tú Phân như đánh thẳng vào điểm yếu chí mạng của Bạch gia. Bạch Kỳ và Bạch Thư nghe xong tức đến độ suýt nhảy dựng lên tại chỗ!
Thế nhưng, những gì Tú Phân nói ra đều là sự thật hiển nhiên, họ hoàn toàn không thể phản bác.
Chưa từng bước chân vào cửa lớn Bạch gia, tên không được ghi vào gia phả Bạch gia, đương nhiên không thể nào coi là người của Bạch gia được.
Trong thâm tâm, họ vốn nghĩ đúng như vậy. Nếu cần thiết, họ cũng sẽ không chút nể nang mà nói thẳng sự thật này cho Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ biết.
Nào ngờ, còn chưa đợi họ mở miệng, Tú Phân đã dùng chính những lời lẽ đó để "vả mặt" họ trước rồi!
Bạch Kỳ và Bạch Thư tức đến sôi máu. Cuối cùng vẫn là Bạch Kỳ phản ứng nhanh hơn, nhìn Tú Phân trầm giọng đáp: "Tiệc mừng thọ của Bạch gia không phải ai cũng có thể đặt chân tới. Nếu không coi hai vị là người của Bạch gia, làm sao hôm nay hai vị lại có thể đường hoàng xuất hiện trong tiệc mừng thọ này được chứ!"
Bạch Thư nghe vậy, trong lòng thầm khen ngợi Bạch Kỳ không ngớt. Quả không hổ là anh trai mình, vào thời khắc then chốt thế này mà vẫn có thể nhớ ra chi tiết về chỗ ngồi, đúng là gừng càng già càng cay!
Bạch Thư lập tức vội vã phụ họa theo Bạch Kỳ: "Muốn vào Chức Tinh Viên dự tiệc mừng thọ, hoặc là phải có thân phận địa vị cao quý, được Bạch gia gửi thiệp mời, hoặc là phải bỏ ra một khoản tiền lớn để mua vé vào cửa. Hôm nay hai vị được vào cửa miễn phí, chẳng lẽ hưởng lợi xong rồi lại chọn cách vong ơn bội nghĩa sao?!"
Tú Phân không ngờ Bạch Kỳ và Bạch Thư lại có thể thốt ra những lời trơ trẽn đến thế.
Hàm ý trong lời nói của họ là, nhờ có sự giúp đỡ của Bạch gia, hai mẹ con bà mới trở thành ân nhân cứu mạng của Lý Thiệu Lâm.
Giờ đây Lý Quốc Kiệt tìm tới cửa, họ đã bám víu được vào một cây đại thụ khác thì muốn vong ơn bội nghĩa, quay lưng ruồng bỏ Bạch gia!
Bà đã đến đây với biết bao mong đợi và hy vọng vào tình thân, nếu sớm biết người của Bạch gia đều có phẩm hạnh thấp kém thế này, bà đã chẳng bao giờ đặt chân đến đây!
Hôm nay Tú Phân đã phải chịu quá nhiều cú sốc tâm lý. Lúc này thấy gương mặt Tú Phân đỏ bừng vì tức giận, Thẩm Huệ Huệ vội vàng nắm lấy tay bà, nhẹ giọng khuyên đừng vì những người không đáng mà phải đau lòng.
Sau đó, Thẩm Huệ Huệ thản nhiên nói: "Hai vị đã hiểu lầm rồi. Tiệc mừng thọ hôm nay không phải mẹ con cháu tự ý đến, mà là dì Bạch Cầm đã đích thân mời chúng cháu tới."
Giọng điệu Thẩm Huệ Huệ vẫn không lớn, nhưng từng câu từng chữ cô thốt ra lại rõ ràng, rành mạch đến mức không một ai trong phòng có thể bỏ sót: "Tiệc mừng thọ rất chú trọng đến vị trí ngồi, toàn bộ thành viên Bạch gia đều tề tựu ở khu vực danh dự, trung tâm. Đơn cử như Tô Chí Vũ, tuy anh ấy không mang họ Bạch, nhưng là con trai của dì Bạch Cầm, trong người mang dòng m.á.u nhà họ Bạch nên được ngồi ở hàng ghế đầu. Trong khi đó, chỗ ngồi của mẹ con cháu lại bị xếp tận trên khán đài, tại hàng ghế dành cho khách mời thông thường."
"Hôm nay mẹ con cháu mới đến Kinh Đô, vừa xuống máy bay đã theo dì Bạch Cầm đi dạo trung tâm thương mại. Rất nhiều chuyên viên làm đẹp, trang điểm đều có thể làm chứng cho lời chúng cháu. Tuy mẹ con cháu không phải khách quý của nhà họ Bạch, nhưng lại là bạn tốt của dì Bạch Cầm."
"Dì Bạch Cầm là đại tiểu thư nhà họ Bạch, là chị gái của hai bác. Dì ấy mời khách dự tiệc mừng thọ, chắc không đến nỗi phải mua vé mới được bước chân vào đâu nhỉ."
Nói xong, Thẩm Huệ Huệ còn sợ mọi người không tin, liếc nhanh về phía Bạch Cầm ở góc phòng rồi hướng tầm nhìn về mọi người, nói: "Thật trùng hợp làm sao, dì Bạch Cầm vẫn chưa rời đi mà đang ở ngay tại đây. Nếu hai bác không tin, chi bằng trực tiếp hỏi dì Bạch Cầm ngay tại chỗ, chẳng phải mọi chuyện sẽ sáng tỏ ngay lập tức sao."