Xuyên Thành Em Gái Song Sinh Của Nữ Phụ Độc Ác - Chương 251

Cập nhật lúc: 07/09/2025 16:25

Việc ăn ở, đi lại, chi tiêu hàng ngày đều cần tiền, còn phải đóng học phí. Hơn mười nghìn tệ mà Bạch Cầm đưa hoàn toàn không đủ.

Vốn dĩ Thẩm Huệ Huệ còn định về nhà lên kế hoạch cẩn thận xem làm thế nào để kiếm tiền, không ngờ bây giờ lại có một cơ hội tuyệt vời bày ra trước mắt.

Cô không phải là loại người c.h.ế.t vì sĩ diện, nên lập tức thẳng thắn trình bày những khó khăn của mình: "Cháu và mẹ đều là người nông thôn. Bố cháu nghiện cờ bạc, lại còn thích đánh người, tiêu sạch tiền trong nhà. Mẹ cháu kiếm tiền quần quật cũng không thể lấp đầy cái hố không đáy này. Để trả nợ cờ bạc, ông ta không những không cho cháu và chị gái đi học mà còn muốn bán cả hai chị em cháu đi, lấy tiền thách cưới để tiếp tục lao vào cờ bạc."

Ngay cả Lý Quốc Kiệt nghe vậy cũng lộ vẻ kinh ngạc, không kìm được mà liếc nhìn những người nhà họ Bạch đang đứng cạnh đó.

Màn kịch ồn ào vừa rồi tuy cuối cùng vẫn không có kết quả rõ ràng, nhưng người tinh mắt đều có thể lờ mờ đoán ra sự thật.

Năm đó không biết vì lý do gì, Tú Phân và Bạch Cầm bị bế nhầm, Tú Phân mới là đại tiểu thư thật sự của nhà họ Bạch.

Trước kia con gái ruột chưa tìm về thì thôi, bây giờ người đã ở ngay trước mắt, sống cơ cực đến nhường này, mà những người mang dòng m.á.u họ Bạch lại cứ dửng dưng như không?

Lý Quốc Kiệt vốn xuất thân từ gia cảnh khó khăn, thuở nhỏ thành tích học tập không hề kém, nhưng vì nhà quá nghèo mà phải bỏ dở việc học, ra ngoài bươn chải kiếm tiền từ sớm.

Chính vì thất học mà ông chịu nhiều thiệt thòi, bị kẻ gian lừa gạt đến quay mòng mòng, thậm chí suýt chút nữa thì ngay cả nội tạng cũng bị người ta lừa bán.

Từ dạo ấy, Lý Quốc Kiệt đã khắc cốt ghi tâm lời thề rằng nếu sau này có con, ông nhất định phải cho chúng điều kiện sống tốt nhất, tuyệt đối không để chúng phải chịu khổ như mình từng trải. Nghèo gì thì nghèo chứ không thể nghèo giáo dục. Nếu có thể nuôi dạy con cái thành sinh viên đại học, thì quả thực là mồ mả tổ tiên được nhờ, sau này nhắm mắt xuôi tay cũng có mặt mũi gặp ông bà.

Đến một kẻ thô kệch, ít học như ông mà còn có nhận thức như vậy, nào ngờ nhà họ Bạch, cái gia tộc tưởng chừng vẻ vang, có danh tiếng lẫy lừng như vậy, lại có thể nhẫn tâm keo kiệt đến mức đến một đồng học phí cho con cháu cũng không nỡ chi?

Thấy Lý Quốc Kiệt chợt trầm ngâm, Tú Phân tưởng rằng ông không muốn cho tiền, vội vàng nói: "Ông Lý, Huệ Huệ học rất giỏi. Trước kia khi con bé còn đi học, thầy cô giáo đều đánh giá rất cao. Chỉ tiếc là tôi vô dụng, không gom góp đủ tiền cho con ăn học. Ông cứ yên tâm, số tiền này cứ xem như ông cho chúng tôi vay. Chúng tôi có thể viết giấy nợ, tính cả lãi suất rõ ràng. Sau này tôi sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ, hoàn trả lại ông sớm nhất có thể."

Nghe vậy, Lý Quốc Kiệt lập tức hiểu ra Tú Phân đang hiểu lầm, vội vàng xua tay: "Thế sao được, hai vị xem Lý Quốc Kiệt tôi là hạng người nào chứ! Làm gì có chuyện ân nhân hỏi vay tiền tôi mà lại phải trả lãi..."

Dứt lời, ánh mắt Lý Quốc Kiệt nhìn Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ cũng bất giác dịu đi vài phần.

Một người là đứa trẻ ngoan hiền, ham học, một người là người mẹ tốt, hết lòng vì con. Dù thời gian tiếp xúc với họ rất ngắn ngủi, nhưng hai mẹ con này dường như tốt hơn ba kẻ nhà họ Bạch kia gấp bội.

Bạch Khải Trí này rốt cuộc là bị làm sao vậy? Trước kia chẳng phải ông ta vẫn nổi tiếng thông minh, sắc sảo sao, vậy mà lại có thể bỏ qua đứa con gái và cháu ngoại ưu tú đến thế, cứ khư khư ôm lấy ba kẻ vô dụng kia mà không chịu buông tay?

Lý Quốc Kiệt thực sự không tài nào hiểu nổi, ánh mắt nhìn người nhà họ Bạch cũng dần chuyển từ phẫn nộ sang khinh thường ra mặt.

Nhà họ Bạch đã keo kiệt đến mức đến tiền học phí cho con cháu cũng không chịu bỏ ra một đồng, vậy thì cứ để ông ấy thay trời hành đạo cho rồi.

Nghĩ vậy, Lý Quốc Kiệt nói thẳng với Bạch Khải Trí: "Ông Bạch, không phải Lý Quốc Kiệt tôi không biết điều, mà là do nhà họ Bạch các người làm ăn tắc trách, thiếu đàng hoàng nên mới hại con trai tôi suýt mất mạng. Dù người đã được cứu sống, nhưng lại phải chịu một trận tổn thương lớn, bây giờ vẫn còn nằm viện điều trị. Những chuyện khác tạm thời không nhắc đến, nhưng chi phí điều trị nằm viện của thằng bé, phí tổn thương tinh thần, còn cả phí taxi, phí đi lại vất vả của anh em hôm nay đến đây... những khoản này chẳng phải nên được tính toán đàng hoàng sao?"

Lý Quốc Kiệt vừa nói, vừa giơ một ngón tay về phía Bạch Khải Trí.

"Một trăm nghìn?" Nhìn ngón tay của Lý Quốc Kiệt, Bạch Thư thì thầm đoán, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nếu là một trăm nghìn thì vẫn còn nằm trong phạm vi chấp nhận được.

Chỉ riêng tiền bán vé vào tiệc mừng thọ, họ đã kiếm được mấy trăm nghìn. Dù hôm nay xảy ra nhiều chuyện không vui, nhưng trừ đi một trăm nghìn thì vẫn còn lãi mấy trăm nghìn, cũng tạm xem như có thể an ủi phần nào tâm hồn đang bị tổn thương của họ.

"Một trăm nghìn, bố thí cho kẻ ăn mày đấy à?" Lý Quốc Kiệt lập tức không khách khí đáp lời: "Các người xem Lý Quốc Kiệt tôi là loại người nào? Coi thường anh em tôi sao? Chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ phải không? Một triệu!"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.