Xuyên Thành Em Gái Song Sinh Của Nữ Phụ Độc Ác - Chương 606
Cập nhật lúc: 07/09/2025 16:52
Ngô Phương Phương ngập ngừng, tỏ vẻ khó xử: "Ông... Chuyện này không phải tôi không muốn giúp ông, nhưng thật sự thì... Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ đã sớm rời thôn Phúc Thủy, chuyển lên Kinh Đô sinh sống rồi. Ngay cả số điện thoại của họ tôi cũng không có, cũng không biết rõ họ đang ở đâu. Kinh Đô lớn như vậy, tôi cũng chẳng có cách nào giúp ông tìm được người."
"Chẳng lẽ tôi không biết họ đang ở Kinh Đô à?" Triệu Đại Đức nói: "Ai bảo cô phải lặn lội lên Kinh Đô tìm người, cô biết đường đến thôn Phúc Thủy chứ."
"Thôn Phúc Thủy?" Ngô Phương Phương ngớ người ra: "Nhưng bây giờ hai mẹ con họ không còn ở thôn Phúc Thủy nữa rồi."
"Bố mẹ đặt đâu con ngồi đó, cộng thêm lời của người mai mối, làm con cái thì phải thuận theo lời bố mẹ. Nếu bố mẹ đã khuất, thì thôn trưởng và tộc trưởng trong thôn là những người có tiếng nói nhất."
Triệu Đại Đức nói: "Cô đưa chúng tôi đến thôn Phúc Thủy tìm người lớn trong thôn để nói chuyện, chỉ cần họ chấp thuận, coi như đã xong một cửa ải. Sau đó tôi mang sính lễ vào thôn rồi tìm phóng viên báo đài, truyền hình đến hô hào một tiếng, thông báo cho mẹ con Tú Phân biết. Thế là chuyện này tự khắc sẽ thành công thôi."
Ngô Phương Phương đâu thể ngờ Triệu Đại Đức lại có thể giở trò này.
Đợi thôn trưởng đồng ý, rồi đến thôn hỏi cưới, mang sính lễ đến, xong lại tìm báo chí truyền thông hô hào...
Đây đâu còn là mai mối cưới hỏi bình thường, đây rõ ràng là ép mẹ con Tú Phân phải gả cho họ thì có.
Nếu chuyện này xảy ra ở thôn Phúc Thủy, hay thậm chí ở tỉnh thành, có lẽ Ngô Phương Phương cũng tin rằng họ có thể thành công.
Nhưng bây giờ, Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ lại đang sinh sống ở Kinh Đô!
Kinh Đô là trung tâm chính trị cả nước, dưới chân những vị lãnh đạo cấp cao, nơi tụ hội biết bao nhiêu quan lại quyền quý, những gia tộc có công lớn đã sống đời đời ở đó.
Ở tỉnh thành, quả thực loại người như Triệu Đại Đức có chút mánh khóe, thế lực, nhưng đến Kinh Đô một chuyến thì chẳng khác nào giọt mưa hòa vào biển cả, rồng mạnh cũng khó lòng đè đầu cưỡi cổ rắn địa phương, thì ra có là cái thá gì đâu chứ?
Nghe nói Tú Phân đã được nhận lại gia đình giàu có của mình, Thẩm Huệ Huệ thì càng khỏi phải bàn, bây giờ cô vẫn là sinh viên, đang theo học tại một trường đại học hàng đầu. Thời buổi nào rồi, chưa từng nghe nói ép cưới sinh viên mà có thể thành công đâu chứ...
Ngô Phương Phương gượng gạo nở nụ cười, càng nghĩ càng cảm thấy vô lý đến nực cười, hoàn toàn không dám nhận lời.
Tuy không ưa Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ, nhưng bà ta cũng chẳng phải kẻ ngốc.
Bỏ đá xuống giếng thì được, chứ cái chuyện tự mình tìm đường c.h.ế.t thì bà ta tuyệt đối không làm.
Triệu Hiểu Bân đứng bên cạnh thấy vậy, mất kiên nhẫn lên tiếng: "Chúng tôi đã điều tra rõ mồn một tình hình của Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ ở Kinh Đô rồi. Chuyện bên Kinh Đô, chúng tôi sẽ tự mình lo liệu ổn thỏa, bà chỉ cần phụ trách đưa chúng tôi đến thôn Phúc Thủy làm mối, thuyết phục những người có tiếng nói trong thôn, coi như là bà đã hoàn thành nhiệm vụ. Chuyện này có gì khó với bà đâu chứ?"
Để có thể gây dựng được chút tiếng tăm ở tỉnh thành, Triệu Đại Đức và Triệu Hiểu Bân đương nhiên chẳng phải là kẻ ngu ngốc.
Hồi Thẩm Huệ Huệ thi đại học xong, lên ti vi phỏng vấn. Nhìn cô gái xinh đẹp, thông minh trên màn ảnh, Triệu Hiểu Bân quả thực đã từng rung động mãnh liệt.
Nhưng hắn biết rất rõ, một cô gái như vậy hoàn toàn sẽ không thèm liếc mắt đến hắn.
Từ nhỏ hắn đã không thiết học hành, học xong tiểu học thì đã bỏ ngang. Thậm chí cả chương trình giáo dục bắt buộc chín năm hắn còn chưa hoàn thành, hắn đã theo Triệu Đại Đức lăn lộn kiếm sống ngoài xã hội.
Còn Thẩm Huệ Huệ thì sao? Cô xuất sắc đỗ thủ khoa tỉnh, là sinh viên của một trường đại học danh tiếng, làm sao có thể để mắt đến một kẻ thô lỗ, dốt nát, côn đồ vặt vãnh như hắn.
Triệu Hiểu Bân tự biết thân biết phận, không dám mơ tưởng viển vông, nhưng càng không có được, hắn lại càng day dứt khôn nguôi.
Mãi cho đến một thời gian trước, khi cảnh sát điều tra Tô Tâm Liên và Thẩm Thiên Ân, cả tỉnh Nam đều chìm trong không khí căng thẳng và giới nghiêm.
Là những kẻ hoạt động trong giới ngầm, Triệu Đại Đức và Triệu Hiểu Bân đương nhiên cũng hóng hớt được chút tin tức. Bọn họ giữ im lặng, nhân tiện dò hỏi đám đàn anh cấp trên xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vốn chỉ hỏi bâng quơ, không ngờ lại thực sự moi được vài thông tin giá trị.
Hai người mà cảnh sát muốn tìm, Thẩm Thiên Ân và Tô Tâm Liên, đều có dính líu đến hai người phụ nữ tên Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ ở thôn Phúc Thủy, tỉnh Nam.
Hai người là hậu duệ của Bạch Khải Trí, người đứng đầu gia tộc họ Bạch. Đến Kinh Đô là muốn nhân dịp tiệc mừng thọ của Bạch Khải Trí để trở về gia tộc nhận tổ quy tông, hưởng thụ cuộc sống giàu sang thoải mái.
Lúc đó Thẩm Huệ Huệ chưa thi đại học, chưa thể hiện được tài năng xuất chúng. Gia tộc họ Bạch vừa nhìn thấy con gái và cháu gái đều là người nông thôn lớn lên ở thôn quê, bởi vậy họ khinh thường xuất thân của hai người, không muốn đón về nhà họ Bạch.
Đúng lúc đó, con trai của Lý Quốc Kiệt tham dự tiệc mừng thọ, suýt chút nữa mất mạng, đã được Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ ra tay cứu giúp.
Gia tộc họ Bạch không muốn nhận họ, nhưng Lý Quốc Kiệt lại rất trọng tình nghĩa với hai mẹ con nên đã sắp xếp cho họ một căn nhà, để hai mẹ con có thể an cư lạc nghiệp tại Kinh Đô.