Xuyên Thành Em Gái Song Sinh Của Nữ Phụ Độc Ác - Chương 711

Cập nhật lúc: 07/09/2025 16:58

Năm 1998. Hoa Quốc đề xuất đăng cai Thế vận hội Olympic. Năm 2001. Hoa Quốc đăng cai thành công, cả nước vui mừng khôn xiết.

Cả nước một lòng mong đợi Thế vận hội đến, nào ngờ, đến sớm hơn cả Thế vận hội lại là bão tuyết và động đất.

Cũng sau năm đó, cả Hoa Quốc một lòng vượt qua khó khăn, hoàn toàn vươn lên trở thành một siêu cường hàng đầu thế giới.

Chuyến đi nước ngoài lần này của Thẩm Huệ Huệ, một là muốn góp một phần công sức cho sự nghiệp của tổ quốc, hai là cũng muốn thử xem liệu có khả năng thành công thay đổi lịch sử hay không.

Nếu lời nhắc nhở của cô có thể giúp tàu Varyag tránh được cơn bão lớn trên biển, về nước sớm hơn hai tháng, vậy thì liệu cô cũng có thể giúp mọi người tránh được bão tuyết và động đất không?

Tàu sân bay Varyag trở về. Tuy đây không phải là chuyện nhỏ, nhưng nó luôn được tiến hành bí mật nên không nhiều người biết đến. Dù việc nó về nước sớm có ảnh hưởng nhất định đến thế giới, nhưng trong thời gian ngắn sẽ không nhìn ra được điều này, tất cả lợi ích chỉ được thể hiện sau khi nó được cải tạo hoàn toàn.

Nhưng bão tuyết và động đất thì khác, phạm vi ảnh hưởng của chúng quá lớn.

Thẩm Huệ Huệ vừa nghĩ đến việc mình sẽ thử thay đổi nó, lòng cô khẽ se lại. Trước dòng lịch sử cuồn cuộn, cô như một con kiến nhỏ bé, bất cứ lúc nào cũng có thể bị dòng nước khổng lồ nhấn chìm, cuốn trôi.

Nhưng có những chuyện, dù trong lòng thấp thỏm, lo sợ khôn nguôi, cô vẫn buộc phải dấn thân.

Những kế hoạch này không thể hoàn thành trong chốc lát. Mấy năm tới, cô bắt buộc phải ở lại trong nước, chuẩn bị thật kỹ càng cho tất cả những gì sẽ xảy ra sau này.

Ngay cả khi cuối cùng vẫn không thể thay đổi được những sự kiện lớn, nhưng chỉ cần cô có thể giúp đỡ thêm được một người thì cũng là tốt rồi.

Dưới ánh mắt cẩn trọng mà mong đợi của Tú Phân, Thẩm Huệ Huệ khẽ gật đầu với bà.

Cả đoàn người vui vẻ dùng bữa cùng nhau. Sau bữa tối, Hoắc Đình đưa Thẩm Huệ Huệ về nhà Tú Phân.

Tối nay, hai người đàn ông một phòng, Thẩm Huệ Huệ và Tú Phân ngủ cùng nhau. Mẹ con đã lâu không gặp, thủ thỉ mọi chuyện tâm tình, khỏa lấp nỗi nhớ mong.

Thẩm Huệ Huệ kể cho Tú Phân nghe về tình hình của mình ở nước ngoài những năm qua, Tú Phân cũng kể lại những chuyện đã xảy ra trong nước.

Diêu lão phu nhân đã qua đời, nhà họ Diêu bây giờ hoàn toàn do Diêu Tinh tiếp quản.

Diêu lão phu nhân đã bệnh nhiều năm, khi rời cõi trần gian là vào buổi sáng tinh mơ. Hôm đó bà cụ dậy rất sớm, tinh thần phấn chấn lạ thường. Bà ấy đi một vòng quanh nhà họ Diêu, còn ăn món bánh quai chèo mà bản thân thích nhất lúc nhỏ. Cuối cùng, bà cụ nằm trên chiếc ghế xích đu trong sân nhà họ Diêu, nhắm mắt xuôi tay thanh thản trong giấc ngủ.

Ở tuổi này, Diêu lão phu nhân có thể ra đi một cách an tường như vậy. Tuy mọi người đau buồn, nhưng đây cũng là một hỉ tang.

Tú Phân và người nhà họ Diêu buồn bã một thời gian rồi nhanh chóng hồi phục, gượng dậy tinh thần, dồn sức quản lý gia tộc họ Diêu.

"Diêu Tinh đã dặn dò không biết bao bận, hỏi bao giờ con mới chịu kết hôn. Chị ấy muốn tự tay thêu váy cưới cho con trước khi mắt mờ chân chậm. Chị ấy còn chu đáo để lại phần tà váy cho mẹ. Bây giờ xem ra cuối cùng chị ấy cũng đợi được rồi." Tú Phân cười nói.

Thẩm Huệ Huệ sững người, kinh ngạc nhìn Tú Phân: "Mẹ đã hay rồi ư?"

Viên kim cương to như trứng bồ câu kia tuy đẹp nhưng đeo không tiện lắm. Vòng tay thì càng không cần phải nói, quá quý giá. Trên đường về, cô và Hoắc Đình không mang theo trợ lý, hành lý lại đặc biệt nhiều, lỡ may sơ ý va chạm, cô chắc sẽ tiếc đứt ruột, nên cô đã sớm cất hết đi rồi.

Vừa rồi trong bữa tiệc, cô và Hoắc Đình chưa bao giờ nhắc đến chuyện cầu hôn thành công, Thẩm Huệ Huệ không hiểu sao Tú Phân lại biết.

"Là người nhà họ Hoắc nói với mẹ ạ?" Thẩm Huệ Huệ hỏi.

"Không ai nói cho mẹ cả, là mẹ tự nhìn ra. Mẹ là người từng trải rồi, sao lại không nhìn ra được chứ." Tú Phân cười nói: "Hoắc Đình đợi con bấy nhiêu năm trời, cuối cùng cũng được đền đáp, được như ý nguyện rồi."

"Sao lại nói là anh ấy đã đợi con bấy nhiêu năm trời. Mấy năm nay chúng con yêu nhau, anh ấy đã dành biết bao thời gian và tâm sức cho con, con cũng hết lòng với anh ấy như thế thôi." Thẩm Huệ Huệ hừ hừ nói.

"Có thật là bằng nhau không?" Tú Phân hỏi lại.

Thẩm Huệ Huệ nhớ lại sinh hoạt thường ngày của hai người. Chẳng cần nói đâu xa, chỉ riêng màn cầu hôn thôi, Hoắc Đình đã bỏ ra quá nhiều tâm tư hơn cô, thành thử cô nhất thời không sao phản bác lại được.

"Thật ra mấy năm về trước, Hoắc Đình đã từng bàn bạc với mẹ về chuyện của hai đứa rồi." Tú Phân nói.

"Mấy năm về trước? Hai người đã trò chuyện những gì vậy ạ?" Thẩm Huệ Huệ tò mò hỏi.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.