Xuyên Thành Em Gái Song Sinh Của Nữ Phụ Độc Ác - Chương 740
Cập nhật lúc: 09/09/2025 06:46
Hiện tại đã là mùa hè, đến mùa thu là có thể thu hoạch một số lượng lớn hoa quả. Mỗi ngày mọi người đều đem hoa quả ra huyện thành bán buôn.
Thẩm Huệ Huệ cho rằng phương thức bán hoa quả trước đây của thôn Phúc Thủy thật quá lãng phí, hoa quả bán không hết thì vứt đi, hoàn toàn không màng đến việc chế biến lại.
Vì vậy nhân lúc rảnh rỗi gần đây, nàng lập tức kéo thôn trưởng đi tìm người bàn bạc về kế hoạch này.
Mạng lưới thông tin liên lạc thời bấy giờ còn chưa phát triển, chẳng thể gửi thư tín qua đường bưu cục hay dùng ngàn dặm truyền âm để hỏi han, bởi vậy Thẩm Huệ Huệ đành dùng phương cách thô sơ nhất.
Trước tiên, nàng tìm hiểu rõ vị trí địa lý của các nhà máy nước ép trái cây, người phụ trách là ai, sau đó dẫn thôn trưởng đến tận nơi để chặn người lại, tiến hành chào mời việc thu mua trái cây của thôn.
Ban đầu, việc đàm phán dự án chẳng mấy thuận lợi.
Những nhà máy này đều đã có đối tác cố định. Tuy chất lượng trái cây của thôn Phúc Thủy không tệ, nhưng sản lượng vẫn chưa đủ lớn, bởi vậy các nhà máy kia cũng chẳng mặn mà.
Nhưng nàng chẳng hề nản chí, kiên trì hỏi han từng nhà một. Cuối cùng cũng có một nhà máy bị mức giá hời của thôn Phúc Thủy thuyết phục, bằng lòng thử nghiệm vào mùa thu năm tới. Nếu không có bất kỳ vấn đề gì, hậu lai có thể hợp tác lâu dài.
Số trái cây vốn bỏ đi mỗi ngày, nào ngờ chẳng những được tái chế mà còn bán được một khoản tiền không nhỏ. Thôn trưởng cũng chẳng giấu giếm dân trong thôn khoản tiền này. Đến đầu xuân năm thứ ba, y mang ra chia đều cho cả thôn, cốt để khích lệ thêm những người dân ở lại thôn trồng cây.
Kể từ khi ly hôn Tú Phân, Thẩm Dũng rất ít khi lưu lại thôn Phúc Thủy.
Ban đầu, hắn còn trông mong Thẩm Huệ Huệ có thể bán được tiền. Kết quả sau một thời gian quan sát, thấy bộ dạng tiều tụy gần đất xa trời của Thẩm Huệ Huệ, tự dưng hắn cảm thấy quá xui xẻo. Sợ ảnh hưởng đến vận đỏ đen của mình, hắn vội vã rời đi.
Thắng bạc, thua bạc, lại thắng bạc, rồi lại thua bạc. Sau vài lần như thế, Thẩm Dũng chẳng những không kiếm được tiền mà ngược lại còn nợ nần chồng chất.
Dạo này hắn trốn nợ khắp nơi, quả thực không còn chỗ nào dung thân, đành phải chạy về thôn Phúc Thủy. Hắn thầm nghĩ đã gần năm năm trôi qua, nếu Thẩm Huệ Huệ còn sống thì chí ít cũng đã lớn thành một thiếu nữ rồi.
Chẳng ngờ, vừa mới về đến thôn Phúc Thủy, hắn đã nghe tin mọi người cùng nhau chia tiền. Do mấy năm nay hắn không tham gia trồng cây ăn quả, bởi vậy cũng chẳng được chia khoản tiền này. Toàn bộ tiền đều giao cho Thẩm Huệ Huệ.
"Con Thẩm Huệ Huệ đâu, bảo nó cút ra đây cho ta!" Thẩm Dũng tức đến điên người, gầm lên một tiếng.
"Nha đầu kia không có ở thôn Phúc Thủy."
"Chẳng ở thôn Phúc Thủy ư? Vậy nó đã đi đâu rồi?"
"Huệ Huệ đã đến Kinh Đô rồi."
"Kinh Đô, cớ sao nó lại chạy lên Kinh Đô?" Thẩm Dũng kinh ngạc.
"Không biết." Dân trong Phúc Thủy đồng loạt lắc đầu.
Chớ nói họ thực sự không hay, mà dẫu có hay cũng chẳng thể nói cho Thẩm Dũng biết được.
Thẩm Dũng sa sầm nét mặt, sắc diện âm u vô cùng.
Dẫu bao nhiêu năm đã trôi qua, song đối với đa số người dân, Kinh Đô vẫn là một kinh đô phồn hoa xa vời tầm với. Cứ ngắm qua màn ảnh kia cho đã cơn thèm là được rồi, chứ kẻ nhà quê nào dám tùy tiện chạy lên chốn phồn hoa đô hội.
Chẳng ngờ, đứa con gái nửa sống nửa c.h.ế.t của hắn lại chạy đến một nơi xa xăm đến thế...
Một nơi mà hắn cũng chẳng dám đặt chân tới!
Kinh Đô, ngoại thành, đêm khuya tĩnh mịch, gần nghĩa địa hoang tàn.
Một cỗ xe kỳ lạ lẻ loi chạy trên đường. Gã phu xe vừa điều khiển xe, vừa không nhịn được mà lén liếc nhìn thiếu nữ ngồi ở ghế sau qua tấm gương phản chiếu.
Nàng buông mái tóc dài, thân hình gầy gò như bộ xương khô, dung mạo trắng bệch, hốc mắt trũng sâu, đôi môi không một chút huyết sắc. Điều đáng sợ nhất là đôi mắt nàng lại to một cách dị thường. Tròng mắt đen láy ấy dường như cảm nhận được ánh mắt của gã, khẽ chuyển động, rồi nhìn thẳng vào gã phu xe đang điều khiển.
"A!" Gã phu xe hét lên một tiếng thất thanh, vội vàng dừng cỗ xe, rồi hoảng hốt quay đầu nhìn về phía sau, nào ngờ lại chẳng thấy một bóng người nào?
Ngay sau đó, Thẩm Huệ Huệ ôm lấy trán, từ dưới ghế lồm cồm bò dậy.
Gã phu xe phanh gấp, vì quán tính mà cả thân nàng lao về phía trước, va một cái đau điếng rồi chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, đầu óc choáng váng.
Thấy nàng tóc tai bù xù bò dậy, gã phu xe lại giật nảy mình, toàn thân run lên bần bật như cầy sấy.
Mãi đến khi Thẩm Huệ Huệ ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ cất lời: "Đại ca, huynh sợ gì chứ, ta có phải ma quỷ đâu."
"Thật, quả thực không phải sao?" Gã phu xe rụt rè hỏi.
Thẩm Huệ Huệ móc từ trong túi ra một tờ tiền mệnh giá năm mươi văn mới cứng đưa qua: "Huynh có thấy con ma quỷ nào cầm tiền mà trên đó có in hình vị Thánh quân không? Nhìn thấy hình vị Thánh quân, chẳng phải tự dưng thấy toàn thân tràn đầy chính khí sao?"