Xuyên Thành Nữ Huyện Lệnh Năm Mất Mùa, Mang Theo Gia Quốc Hướng Tới Phồn Vinh - Chương 162: Quá Trọng Lời Hứa, Chẳng Phải Việc Hay ---

Cập nhật lúc: 26/12/2025 00:28

Trong thư phòng yên tĩnh trở lại, Doãn Văn Tài im lặng hồi lâu, thở phào một cái rồi nói: "Thẩm đại nhân, vì ngài đã hiểu con người của Doãn mỗ, vậy Doãn mỗ cũng không dùng bộ điệu quan trường đó đối với ngài nữa. Dù sao đi nữa, đại ân của Thẩm đại nhân, Doãn mỗ cùng bách tính huyện Bạch Vân đều ghi tạc trong lòng."

Y nói xong liền chắp tay hành lễ với Thẩm Tranh. Không hiểu sao nàng cảm thấy Doãn Văn Tài lần này đã khác hẳn trước kia.

Doãn Văn Tài nhìn thẳng vào mắt Thẩm Tranh, thành khẩn nói: "Nếu sau này Doãn mỗ có thể báo đáp phần ân tình này, mong Thẩm đại nhân chớ có khước từ."

Thẩm Tranh thầm nghĩ: Y dường như đang vẽ ra một viễn cảnh thật lớn lao.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Tranh tìm gặp Dư Chính Thanh, đem chuyện đêm qua kể lại cho ông nghe.

"Trước kia bản quan đã biết con người của Doãn Văn Tài." Dư Chính Thanh nói xong im lặng một lúc, "Thẩm Tranh, đây chính là cái khổ của kẻ hàn môn nhập sĩ."

Nàng cũng là kẻ hàn môn.

Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, thật ra ban đầu nàng đều là tầng lớp thấp nhất. Kiếp trước dựa vào chịu khổ, kiếp này dựa vào vận may.

Chủ đề này quá nặng nề, Thẩm Tranh theo bản năng muốn né tránh.

Điều này thật không công bằng, nhưng trên thế gian này làm gì có sự công bằng tuyệt đối.

Lòng Thẩm Tranh nặng trĩu, nàng gượng gạo chuyển chủ đề: "Đại nhân, hạ quan có một việc muốn thỉnh giáo ngài."

Dư Chính Thanh còn tưởng nàng muốn nói về chuyện hàn môn nhập sĩ, ai ngờ Thẩm Tranh lại nói: "Vương Quảng Tiến, chính là chủ nhân của trang viên họ Vương kia, hôm qua nói với hạ quan rằng hắn không bán giống lúa của trang viên cho tiệm lương thực."

"Hắn muốn thế nào? Tự mình bán lẻ sao?" Giọng điệu Dư Chính Thanh hơi giận dữ, ông tưởng Vương Quảng Tiến kia lại là một kẻ không biết điều.

Thẩm Tranh lắc đầu: "Hắn không phải hạng người đó. Trước kia tiền công đào kênh trong huyện đều là hắn đưa cho huyện nha, đồ ăn thức uống của lao công cũng là Vương gia hắn ứng trước."

Dư Chính Thanh ngẩn người: "Lại có địa chủ hảo tâm như thế sao?"

Thẩm Tranh gật đầu: "Nguyên do trong đó hạ quan sau này sẽ kể chi tiết với ngài. Hôm qua hắn nói muốn đem toàn bộ giống lúa, trừ phần để lại làm giống, bán hết cho huyện nha. Nhưng ngài biết đấy, lợi nhuận bán cho huyện nha quyết không thể bằng bán cho tiệm lương thực."

Dư Chính Thanh lộ ra một biểu cảm khó diễn tả bằng lời: "Ngươi từng cứu mạng hắn sao?"

Thẩm Tranh có chút kinh ngạc, chuyện này mà ông cũng đoán ra được.

Nàng vừa gật đầu vừa lắc đầu: "Hạ quan cũng không biết có tính là vậy không."

Nàng vốn định sau này mới nói về vụ án Vương Quảng Tiến g.i.ế.c cha, nhưng nhìn dáng vẻ này của Dư Chính Thanh, hôm nay không nói là không được rồi.

Thẩm Tranh nhấp một ngụm trà, chậm rãi kể lại vụ án Vương Quảng Tiến g.i.ế.c cha, ngay cả Dư Chính Thanh khi nghe đến "Nghị tội ngân" cũng phải sững người.

"Cũng nhờ ngươi nghĩ ra được Nghị tội ngân, cái chế độ này đã bao lâu rồi không có người dùng tới, không bị phế bỏ có lẽ là do chẳng mấy ai còn nhớ rõ."

Thẩm Tranh tự biết mình đã lách luật, nhưng nay gạo đã nấu thành cơm, nàng liền giả vờ mặt dày hỏi: "Đại nhân thấy thế nào?"

Dư Chính Thanh cười: "Vụ án trong nha môn của ngươi, xử cũng đã xử rồi, bản quan còn có thể thấy thế nào nữa. Chẳng lẽ bắt Vương Quảng Tiến kia đi c.h.é.m đầu sao? Chỉ dựa vào uy vọng hiện nay của ngươi ở huyện Đồng An, bản quan cũng không dám làm trái ý ngươi đâu."

Thẩm Tranh biết Dư Chính Thanh thấy tâm trạng nàng nặng nề nên mới cố ý nói những lời này để chọc nàng vui. Nhưng không thể phủ nhận, sự u uất trong lòng nàng quả thực đã tiêu tan đi ít nhiều.

Nàng nhớ lại những lời "đe dọa" của Vương Quảng Tiến tối qua, nói với Dư Chính Thanh: "Đại nhân, nếu hạ quan thu mua giống lúa của trang viên họ Vương, cứ cảm thấy..."

"Cứ cảm thấy như cắt đứt tài lộ của hắn." Dư Chính Thanh nói thẳng.

Hôm qua Thẩm Tranh cứ suy nghĩ mãi, cảm giác không thoải mái đó bắt nguồn từ đâu mà nghĩ không ra, nhưng hôm nay Dư Chính Thanh chỉ một câu đã nói rõ.

"Chính là cảm giác này, đại nhân, mong ngài giải hoặc cho hạ quan."

Dư Chính Thanh bưng chén trà nhấp một ngụm, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Thẩm Tranh, đây là việc tốt, nhưng hôm nay bản quan mới biết ngươi vậy mà lại là một kẻ gàn dở nhỏ bé, thậm chí tầm nhìn còn có chút hạn hẹp."

Thẩm Tranh nghe vậy, tinh thần chấn động.

Nàng chưa bao giờ là kẻ tự phụ tự mãn, hiện giờ Dư Chính Thanh cũng được coi là nửa người thầy của nàng, lời phê bình của ông nàng đương nhiên nghe lọt tai.

Nàng bắt đầu suy nghĩ kỹ trong đầu, nếu nàng chấp nhận đề nghị của Vương Quảng Tiến thì đối với nàng, đối với huyện Đồng An, đối với phủ Liễu Dương, hay đối với cả đại Chu này có sự trợ giúp gì.

Dư Chính Thanh nói tiếp: "Mặc dù năm nay giống lúa huyện Đồng An ngươi thu lên đủ cho cả phủ Liễu Dương chúng ta canh tác, nhưng đại Chu đâu chỉ có mỗi phủ Liễu Dương của chúng ta."

"Thẩm Tranh, bản quan biết ngươi trọng lời hứa, nhưng đôi khi quá trọng lời hứa không hẳn là việc hay. Bởi vì như vậy, hành sự của ngươi sẽ bị đeo vào một cái gông xiềng vô hình."

Gông xiềng vô hình.

Thẩm Tranh lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

Phải rồi, nàng vẫn luôn nhớ kỹ những lời mình đã hứa trước đây, cảm thấy dù là với dân huyện Đồng An hay với Vương Quảng Tiến, nàng đều đã hứa chỉ thu của họ một phần mười lợi nhuận.

Khi lời nói này thốt ra, nàng đã không coi số lúa đó là đồ của mình, cho nên khi Vương Quảng Tiến nói muốn bán giống lúa cho huyện nha, nàng mới có cảm giác như "được biếu tặng".

Nếu có người vô duyên vô cớ đưa cho nàng một lượng bạc, nàng sẽ cảm thấy như bánh bao từ trên trời rơi xuống, vội vàng đút túi tiêu xài.

Nhưng nếu đổi một lượng bạc đó thành vạn lượng bạc, quá nhiều rồi, nàng trái lại sẽ e dè không dám vươn tay.

Dư Chính Thanh nói đúng, hiện giờ cơ hội đã bày ra trước mắt, giống lúa này không nên chỉ làm lợi cho người ở phủ Liễu Dương, tầm nhìn của nàng trước đây quá ngắn ngủi.

Dư Chính Thanh thấy nàng đã hiểu ra, trong mắt lộ ra một tia tán thưởng, tiếp tục nói: "Trước đây ngươi nghĩ như vậy đối với ngươi và Vương Quảng Tiến đều không sai, nhưng ngươi không được quên mình là quan của đại Chu. Ở vị trí nào thì mưu sự đó, Thẩm Tranh, đôi khi phải phóng tầm mắt ra xa một chút."

Thẩm Tranh trong lòng đã có quyết định, đứng dậy nói: "Tạ đại nhân đã giải hoặc, hạ quan đã hiểu rõ."

Dư Chính Thanh gật đầu, nảy sinh ý muốn khảo hạch nàng, bèn hỏi: "Ngươi thử nói với bản quan xem, ngươi thu nhận giống lúa nhà họ Vương kia có ích lợi gì."

Thẩm Tranh cúi đầu trầm tư một lát: "Thứ nhất chính là như đại nhân vừa nói, hạ quan thu nhận giống lúa thì có thể lấy danh nghĩa huyện nha bán giống lúa cho quan phủ khắp nơi trong đại Chu, chứ không chỉ hạn chế trong phủ Liễu Dương của ta. Như vậy có thể giúp không ít bách tính được trồng loại lúa này sớm hơn một năm, tránh được nạn đói."

Một năm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng cũng đủ để làm c.h.ế.t đói không ít người.

"Ích lợi thứ hai là đối với hạ quan, đối với huyện Đồng An và phủ Liễu Dương." Thẩm Tranh nói tiếp: "Quan phủ các nơi mua được giống lúa giá rẻ của chúng ta, tự nhiên sẽ nhớ kỹ ân huệ của chúng ta. Đối với hạ quan và đại nhân mà nói, điều này có lợi cho con đường hoạn lộ; đối với huyện Đồng An và phủ Liễu Dương mà nói, điều này có lợi cho danh tiếng."

Dư Chính Thanh cười khẽ: "Đã có lợi cho cả hai bên, vậy tại sao ngươi không dám nhận? Sao nào, sau này huyện Đồng An của ngươi không còn việc gì để làm nữa à? Còn sợ Vương Quảng Tiến kia không kiếm được bạc sao?"

Mắt Thẩm Tranh hơi sáng lên, phải rồi, hôm nay tài lộ của Vương Quảng Tiến có chút tổn hại, nhưng sau này nàng có thể từ phương diện khác bù đắp lại cho hắn.

Nàng nghĩ thông suốt rồi, người cũng nhẹ nhõm hơn hẳn, hít một hơi thật sâu rồi khen: "Đại nhân đúng là bậc lương sư."

Dư Chính Thanh xua tay ra hiệu cho nàng ngồi xuống, không bàn luận chuyện này nữa mà bắt đầu cùng nàng thương nghị giá bán giống lúa do quan phủ ấn định.

Đám huyện lệnh đều chưa rời đi, tất cả vẫn đang mòn mỏi chờ Thẩm Tranh định giá.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.