Xuyên Thành Nữ Huyện Lệnh Năm Mất Mùa, Mang Theo Gia Quốc Hướng Tới Phồn Vinh - Chương 238: Ban: Vàng Nghìn Lượng, Bạc Vạn Lượng... ---

Cập nhật lúc: 26/12/2025 01:10

Một làn gió nhẹ từ Thượng Kinh thổi tới, lướt qua đường Thương Nguyên, thổi vào huyện Đồng An.

Vài chiếc lá cây không mấy chắc chắn bị gió cuốn lên, xoay tròn rồi rụng xuống.

Những bóng người quỳ trên đường phố ngày càng nhiều, dân huyện nghe tin mà đến thậm chí quỳ tràn ra khỏi phố chính huyện nha, đội ngũ vẫn đang lớn dần.

Nhưng không ai nói chuyện, im phăng phắc đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Họ không phải sợ mạo phạm vị đại nhân từ Thượng Kinh tới.

Mà là vị Hoàng đế ở Thượng Kinh xa xôi đã tán dương Thẩm đại nhân như thế nào, bọn họ muốn nghe không sót một chữ.

Đây là vinh dự thuộc về Thẩm đại nhân, bọn họ mừng cho nàng, tự hào vì nàng.

Dư Thời Chương thu hết lòng thành kính của bá tánh vào mắt, thầm cảm thán hậu sinh khả úy, có lẽ đây chính là người mà Bệ hạ đang dốc sức tìm kiếm chăng.

"Phụng thiên thừa vận Hoàng đế, chiếu viết: Từ khi Trẫm lên ngôi đến nay, luôn thương xót lê dân, dốc lòng cầu hiền tài, gạt bỏ mọi lời bàn tán, mở rộng khoa cử, nên Trẫm..."

Dư Thời Chương đọc đến đây, rõ ràng khựng lại một chút.

Thánh chỉ trước khi tuyên chỉ là không được mở ra xem, cho nên hiện tại cũng là lần đầu tiên ông biết được nội dung bên trong.

Khá lắm...

Dư Thời Chương thầm nói một câu, đạo thánh chỉ này, phần nửa đầu toàn là lời tự khen của Thánh thượng.

Khen mình mở khoa cử thánh minh nhường nào, khen mình có mắt nhìn người ra sao khi chọn trúng hiền thần Thẩm Tranh này.

Dư Thời Chương dường như thông qua đạo thánh chỉ này mà nhìn thấy một con công đang xòe đuôi...

Không chỉ ông nghĩ như vậy, ngay cả Thẩm Tranh đang quỳ nghe chỉ cũng không nhịn được mà nghĩ thế.

Thánh thượng dường như là một minh quân "rất thú vị".

"Khụ."

Dư Thời Chương ho nhẹ một tiếng sau đó cuối cùng cũng đọc đến phần khen ngợi Thẩm Tranh, đôi tai của mọi người có mặt tại trường hận không thể dựng đứng đến trước mặt Dư Thời Chương.

Mau! Mau đọc đi! Thánh thượng đã khen ngợi Thẩm đại nhân nhà họ như thế nào!

Bọn họ nghe xong, phải lập tức đ.á.n.h xe bò đi mấy huyện lân cận để truyền tin tức này ra ngoài!

"Ái khanh Thẩm Tranh, trung cần mậu trước, lo cái lo của thiên hạ, thương xót lê dân bá tánh, dẫn dắt dân cư dưới quyền trồng ra lúa năng suất cao, lại liên kết với thợ thủ công cùng nghiên cứu chế tạo ra máy dệt vải bông, lợi quốc lợi dân. Thực là cánh tay đắc lực của Trẫm, rường cột của quốc gia."

Cánh tay đắc lực của Hoàng đế! Rường cột của quốc gia!

Dân huyện Đồng An nghe vậy nhe răng cười hớn hở, khóe miệng như muốn kéo tận mang tai, suýt chút nữa thì cười thành tiếng.

Nghe đi, nghe đi, Thánh thượng đây là rời khỏi Thẩm đại nhân nhà họ thì không sống nổi rồi!

Bọn họ vui mừng đồng thời cũng có chút lo âu, Thánh thượng coi trọng Thẩm đại nhân như vậy, trực tiếp triệu nàng về Thượng Kinh cũng không phải là không thể.

Vậy huyện Đồng An của bọn họ... Haiz!

"Trẫm vốn định triệu khanh về kinh, nhưng xét thấy hiện nay lúa gạo và máy dệt vải còn đang ở giai đoạn ban đầu, rời khỏi khanh e rằng nảy sinh biến cố, nên cho phép khanh nhiệm mãn mới về kinh nhậm chức. Ngoài ra ái khanh lần này lập công lớn, đặc ban thưởng: Vàng nghìn lượng, bạc vạn lượng..."

"Hít!"

Vàng nghìn lượng, bạc vạn lượng!

Nghe đến đây người bên dưới không còn kìm nén được nữa, kinh hãi thốt lên.

Đừng nói là nghìn lượng vàng, không ít người sống cả đời ngay cả một lượng vàng cũng chưa từng sở hữu!

Nghìn lượng vàng... phải mua được bao nhiêu thịt mà ăn, e là đời này cũng ăn không hết mất...

Ngay cả người được ban thưởng là Thẩm Tranh cũng trợn tròn mắt.

Nếu nàng chưa từng tiếp xúc với thế giới này, chỉ dựa vào kinh nghiệm xem phim ảnh kiếp trước mà nói, sẽ cảm thấy nghìn lượng vàng, cũng thường thôi.

Bởi vì phần thưởng của Thiên t.ử trong phim ảnh, ngay cả nghìn lượng vàng còn tính là ít, cơ bản động một chút là vạn lượng vàng.

Nghìn lượng? Chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi.

Nhưng trong cuộc sống thực tế thì sao?

Phải biết rằng, đó là vàng, là thứ tiền tệ cứng ở bất cứ đâu bất cứ lúc nào, không phải cải trắng có thể thấy ở khắp nơi.

Vạn lượng vàng không phải là số tiền muốn lấy là lấy ra được ngay —— một quốc gia cần phát triển, chỗ nào cũng thiếu tiền, việc ban thưởng công thần như thế này, có thể cho ít đi một chút thì sẽ cho ít một chút.

Hơn nữa trong trí nhớ của Thẩm Tranh, mặc dù phong khí tiền triều có phần xa hoa hơn bản triều, Hoàng đế ban thưởng thần t.ử cũng hiếm khi có trường hợp trực tiếp ban xuống nghìn lượng vàng, đa phần là vạn lượng bạc, hoặc là thực ấp nghìn trăm hộ.

Cho nên hiện tại Thánh thượng vừa mở miệng đã là nghìn lượng vàng, vạn lượng bạc, có thể nói là vô cùng vô cùng hào phóng rồi.

Đúng lúc mọi người tưởng rằng lần tuyên thưởng này đến đây là kết thúc, Dư Thời Chương không những không bảo Thẩm Tranh tiếp chỉ, mà trái lại tiếp tục nói:

"Lại ban thưởng: Lăng la tơ lụa nghìn xấp, trang sức châu báu hai mươi rương, một tòa phủ đệ ở Thượng Kinh, khâm thử."

"Hít ——"

Trời đất ơi ——

Thẩm Tranh sắp c.h.ế.t lặng rồi.

Tơ lụa thì không nói, trang sức châu báu nhà ai tính bằng rương vậy?

Phần thưởng của người khác đều là trang sức vài bộ, đồ bài trí vài món, đến chỗ Thánh thượng đương kim thì toàn tính bằng rương!

Còn có phủ đệ ở Thượng Kinh.

Đổi sang thế giới trước đây của nàng, đó chính là ở trung tâm thủ đô, nơi tấc đất tấc vàng, có một tòa biệt thự nhỏ thuộc về mình.

Nàng trước đây lúc không ngủ được còn đang nghĩ, chờ sau này về Thượng Kinh nàng sẽ ở đâu, triều đình có phân ký túc xá cho nàng không?

Ai ngờ hôm nay, Thánh thượng liền thưởng cho nàng một tòa "ký túc xá" tư nhân cực lớn!

Thật là... quá chu đáo rồi!

Lúc này đây, Thẩm Tranh thật sự rất muốn trực tiếp tạ chỉ, cao hô Thánh thượng thánh minh.

"Thẩm Tranh, còn không mau tiếp chỉ?" Dư Thời Chương cười gọi nàng.

Phần thưởng này của Bệ hạ không thể không nói là vô cùng hào phóng, ông ở Thượng Kinh nhiều năm, trận thế hôm nay cũng là lần đầu thấy.

Dù trên thánh chỉ chưa nói rõ thăng quan cho Thẩm Tranh, nhưng một câu "triệu khanh về kinh, nhiệm mãn nhậm chức" đã bao hàm quá nhiều ý nghĩa.

Về kinh thăng quan là chuyện chắc như đinh đóng cột.

Hơn nữa ai mà không biết văn võ bá quan sau lưng gọi Bệ hạ là gì?

—— Thiết Long.

Con rồng sắt không rỉ lấy một sợi lông.

Người khác là gà sắt, Bệ hạ là chân long thiên t.ử, cho nên dù có keo kiệt thì cũng là rồng.

Thẩm Tranh từ trong mùi thơm của tiền bạc định thần lại, dập đầu nói:

"Thần Thẩm Tranh, tiếp chỉ! Tạ ơn Bệ hạ hậu ái. Thần nhất định sẽ vì Đại Chu cúc cung tận tụy, đến c.h.ế.t mới thôi, không phụ lòng Bệ hạ, không phụ lòng bá tánh Đại Chu!"

Nửa câu sau nghe có vẻ hơi giả tạo trong tai một số người.

Nhưng lúc này, đó chính là lời từ đáy lòng của Thẩm Tranh.

"Đứng lên đi." Dư Thời Chương nói.

Thẩm Tranh nghe vậy đứng dậy, tiến lên hai bước, dùng hai tay đón lấy thánh chỉ từ tay Dư Thời Chương.

Thánh chỉ cầm trong tay nặng trĩu, nàng đón lấy dường như không phải là một đạo thánh chỉ, mà là kỳ vọng tha thiết của Thánh thượng và bá tánh đối với nàng, còn có vàng bạc châu báu và phủ đệ cùng tồn tại với kỳ vọng đó.

Nặng nề vô cùng, nhưng sau này, đạo thánh chỉ này sẽ luôn đốc thúc nàng tiến bước.

"Thánh chỉ đã tuyên xong, đều đứng dậy cả đi."

Dư Thời Chương làm xong sai sự, lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Bôn ba một đường, nắm xương già này đều sắp rã rời rồi, những ngày tiếp theo chính là thời gian dưỡng lão của ông.

Trước đó dân chúng huyện Đồng An quỳ lạy đen kịt một mảnh, nay lại rào rào đứng dậy.

Họ nhìn Thẩm Tranh với vẻ mặt sùng bái, ánh mắt cuồng nhiệt như muốn nuốt chửng lấy nàng.

Nhưng họ không hề ghen tị khi Thẩm đại nhân được ban thưởng hậu hĩnh, đối với họ mà nói, cả Đại Chu đều... ưm ưm ưm......

Sao cảm giác có một luồng sức mạnh huyền bí nào đó đang bịt miệng họ lại thế này!

Dư Chính Thanh cũng đứng dậy, ba bước dồn thành hai tiến lên phía trước: "Bác gia từ Thượng Kinh lặn lội tới đây, một đường vất vả, trong nha môn đã chuẩn bị sẵn nơi nghỉ ngơi, nếu Bác gia không chê......"

Dư Thời Chương cười khẩy một tiếng, ngắt lời gã chưa kịp nói hết.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.