Xuyên Thành Nữ Huyện Lệnh Năm Mất Mùa, Mang Theo Gia Quốc Hướng Tới Phồn Vinh - Chương 266: Đọc Sách, Từ Sở Thích, Biến Thành Sự Trì Trệ Và Xiềng Xích ---

Cập nhật lúc: 26/12/2025 01:15

Bên bờ ruộng, mặt trời vừa ló dạng, ánh bình minh hắt lên gương mặt Lý Nhạc Du.

Nàng cúi gầm mặt, những sợi tóc xõa xuống che khuất đôi mắt, khiến Chu lý chính và mấy người kia không nhìn rõ được thần sắc của nàng.

Thứ họ có thể thấy là nàng đang rất căng thẳng.

Đôi bàn tay nàng cứ liên tục vò vò vạt áo gai bên sườn, bộ y phục vốn đã cũ nát nay bị vò thành một cục.

Chu lý chính nhìn mà sốt ruột, thúc giục: "Việc tốt như được vào huyện học mà ngươi lại không muốn sao? Ngươi lẽ nào... lẽ nào không muốn giống như Đại nhân, trở thành một nữ quan được vạn dân kính ngưỡng?"

Đại nhân.

Trái tim Lý Nhạc Du khẽ run lên.

Trong đầu nàng không tự chủ được mà hiện lên dáng vẻ của Thẩm Tranh.

Vẻ nghiêm nghị lúc Đại nhân xử án, sự thong dong khi Đại nhân gặp chuyện, và tài hùng biện khi Đại nhân giáo huấn dân chúng trong huyện.

Mỗi một hình dáng của Đại nhân đều như được chạm khắc, hiện rõ mồn một trong tâm trí nàng, khiến nàng vừa sùng bái, vừa hướng tới.

Nhưng hạng người như nàng, làm sao có thể đặt lên bàn cân so sánh với vầng trăng sáng như Đại nhân được?

Như thế là... là làm vấy bẩn Đại nhân.

"Chu lý chính, ta... ta có lẽ không thể trở thành người lợi hại như Đại nhân được, ta... ta chỉ muốn ở dưới ruộng nhổ cỏ cho tốt, đợi rau củ lớn lên, đem bán lấy chút bạc..." Lý Nhạc Du nói.

"Cái gì?!"

Chu lý chính kêu lên thất thanh, "Cơ hội ngàn năm có một bày ra trước mắt, mà ngươi chỉ nghĩ đến việc làm ruộng thôi sao?!"

Ông có một thoáng mất tự tin, bởi vì ông nhớ Đại nhân từng nói.

"Mỗi người một chí hướng".

Làm ruộng cũng tốt, làm thợ cũng được, đọc sách hay làm quan cũng chẳng sao, chỉ cần bản thân yêu thích, làm thấy thoải mái là được.

Nên đối với Lý Nhạc Du, đọc sách chỉ là sở thích lúc rảnh rỗi, còn làm ruộng mới là ước mơ của nàng sao?

Chu lý chính có một khoảnh khắc nghi ngờ chính mình, nghi ngờ cả cuộc đời.

Ông không chắc chắn mà hỏi: "Vậy nên, ước mơ của ngươi... là làm ruộng?"

Nhưng chỉ một lát sau ông đã phủ định chính mình, "Sao có thể chứ, nếu ngươi không thích đọc sách, vậy sao ngươi có thể lén lút tìm Trương Nguyên Vĩ mượn sách, sao có thể đi bộ từ thôn chúng ta sang tận thôn Thanh Viễn để tìm Hà học t.ử mượn sách? Ngươi đang nói dối!"

Lý mẫu nghe vậy liền che miệng.

Trong mắt bà lóe lên những tia sáng mà Chu lý chính và mấy người kia không hiểu được.

"Con... con còn sang tận thôn Thanh Viễn tìm người đọc sách bên đó mượn sách sao? Con... tại sao không nói với nương, con lại... lại thích đọc sách đến vậy..."

"Nương." Lý Nhạc Du ngẩng đầu lên, trên mặt là nụ cười gượng gạo.

"Nhi nữ thực ra cũng không thích đọc sách đến thế đâu, chỉ là lúc rảnh rỗi g.i.ế.c thời gian, lấy ra xem chút thôi." Nàng nói.

"Ngươi nói dối!"

Trương Nguyên Vĩ đứng bên cạnh không nhịn được nữa, gào lên.

"Nếu ngươi không thích đọc sách, sao lúc nấu cơm! Nhóm lửa! Làm ruộng ngươi đều đọc sách!"

Lý Nhạc Du như bị sét đ.á.n.h, trợn tròn mắt hỏi: "Ngươi... sao ngươi biết..."

Sau khi gào lên một tiếng, Trương Nguyên Vĩ liền xìu xuống, lí nhí nói:

"Mũi ta thính lắm, mùi thức ăn, mùi tro bếp, rồi cả mùi cỏ tươi bùn đất nữa. Trên những cuốn sách ngươi trả lại đều có những mùi này... Mấy trang có mùi nồng nhất là những trang ngươi liên tục hỏi ta về kiến giải đó."

"Ta..."

Lý Nhạc Du không còn lời nào để biện minh.

"Đi!" Chu lý chính nghe vậy không thể đứng yên được nữa.

"Theo chúng ta đi, bất kể ngươi đang lo ngại điều gì, hôm nay huyện học khai giảng, chúng ta cứ đi báo danh trước đã! Có khó khăn gì, về đây Chu đại ca sẽ nghĩ cách cho ngươi, chúng ta cùng nhau giải quyết!"

"Phải." Trương Nguyên Vĩ tiến lên một bước.

"Lý Nhạc Du, ngươi cứ theo chúng ta đi đi, còn không đi là chúng ta không kịp mất."

"Nhạc Du."

Lý mẫu quẹt nước mắt.

"Nghe lời Chu lý chính đi, con đã yêu thích đọc sách, Đại nhân lại cho chúng ta cơ hội này, vậy chúng ta không thể dễ dàng từ bỏ được."

Bà nói xong câu này như sực nhớ ra điều gì, bỗng nhiên mỉm cười: "Biết đâu, con gái nhà ta thực sự có thể giống như Đại nhân, học hành nên người, làm quan lớn, cứu giúp bách tính thì sao?"

Lý Nhạc Du cảm thấy đầu ngón tay tê dại, trái tim như bị giằng xé, dường như rơi vào một vòng lặp không lối thoát.

Đầu ngón tay nàng bị chính mình bấm đến trắng bệch, một lát sau, nàng tìm được một cái cớ nghe có vẻ hợp lý.

"Nếu nhi nữ đi học rồi, nương phải làm sao? Cha phải làm sao? Ruộng vườn trong nhà phải làm sao?"

"Lúc nhi nữ ở nhà còn có thể cùng nương chăm sóc gia đình, nhưng nếu nhi nữ đến huyện học đọc sách, dù sẩm tối có thể về nhà, nhưng gánh nặng trong nhà vẫn đổ dồn lên vai một mình nương..."

"Những việc này không cần con phải lo!"

Lý mẫu bỗng nhiên có chút tức giận, nhưng người bà giận lại chính là mình, giận cái gia đình khó khăn lắm mới quay lại quỹ đạo này.

"Nương!"

Cảm xúc của Lý Nhạc Du cũng trở nên kích động.

"Cha chính là lúc đó muốn đọc sách, cuối cùng đến cái danh Đồng sinh cũng không thi đỗ, ngược lại còn bị lửa làm hỏng cả mắt! Gia gia nãi nãi cũng trách cha, làm cạn kiệt gia sản, ruộng vườn cũng bỏ hoang, sách thì không học tới nơi tới chốn, ngược lại chẳng được lợi lộc gì!"

Lý mẫu loạng choạng một cái tại chỗ, há miệng định nói nhưng không thốt ra được chữ nào.

Chu lý chính nhìn Lý Nhạc Du, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.

Ông hỏi: "Ngươi vừa nói gì, mắt của cha ngươi là bị lửa làm hỏng sao? Mắt của hắn chẳng lẽ không phải là do đi ra ruộng đêm khuya bị ngã hỏng sao?"

Lý Nhạc Du nhận ra mình nói hớ, đôi môi run rẩy một chút.

Việc mắt cha nàng bị lửa làm hỏng, lúc gia gia nãi nãi còn sống đã dặn ai cũng không được nhắc tới, phải để chuyện này thối rữa trong bụng.

Chuyện cha nàng không có thiên bẩm đọc sách, ở thôn Nam Bá không một ai hay biết.

Cha nàng là Lý Hàn, từ nhỏ đã hứng thú với việc đọc sách, học lỏm được vài câu chi hồ giả dã từ miệng người khác là ngày ngày treo bên cửa miệng.

Gia gia nãi nãi nàng mừng rỡ vô cùng, cảm thấy trong nhà xuất hiện một thỏi vàng ròng, cảm thấy cha nàng có thể một bước vượt Long Môn, đưa nhà họ Lý bọn họ vinh hoa phú quý.

Vậy nên chỉ cần khi đó trong nhà dành dụm được chút tiền, gia gia nãi nãi nàng sẽ đưa cha nàng đến chỗ lão Đồng sinh ở huyện Tuyền Dương để học chữ.

Thực ra cha nàng chỉ là thích đọc sách, nhưng hoàn toàn không có thiên phú.

Nhưng lão Đồng sinh đó cũng là kẻ lòng dạ đen tối.

Học vấn của lão thực ra cũng chẳng ra sao, tính tình lại quái gở, nhà giàu nào thèm gửi con đến chỗ lão học chứ.

Những người được gửi đến đó toàn là hạng nghèo rớt mùng tơi, nhưng lại muốn con cái được học chữ, ai nấy đều đang nằm mộng cả.

Vậy nên lão Đồng sinh đặc biệt "trân trọng" từng đệ t.ử, đến mức...

Đến mức người cha hoàn toàn không có thiên phú đọc sách của nàng, qua lời lão Đồng sinh lại trở thành vị "Tú tài dự bị".

Việc này khiến gia gia nãi nãi nàng mừng đến phát điên.

Cha nói, chưa bao giờ thấy gia gia nãi nãi cười vui vẻ đến thế, nên chuyện học vấn của ông thực ra rất kém, lần đầu tiên rất khó mở lời, về sau lại càng không thể mở lời được nữa.

Cứ như vậy, hai chữ "đọc sách", ban đầu là sở thích của cha.

Cuối cùng, lại trở thành sự trì trệ, thành xiềng xích.

Những thiên tài đọc sách thực thụ, giống như vị đệ t.ử họ Bùi kia của Lý sơn trưởng, mới hơn mười tuổi đã thi đỗ Đồng sinh.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.