Xuyên Thành Nữ Huyện Lệnh Năm Mất Mùa, Mang Theo Gia Quốc Hướng Tới Phồn Vinh - Chương 295: Có Con Ếch Ngồi Đáy Giếng Nào Mà Không Hướng Về Thế Giới Bên Ngoài ---
Cập nhật lúc: 26/12/2025 01:20
Thôn Nam Bá, “trạm thông tin” đầu thôn.
Chu lý chính đội mũ rơm, tay cầm quạt nan, thong thả bước qua chỗ mấy người ở “trạm thông tin”.
Lão như chợt nhớ ra điều gì, dừng bước rồi lùi lại chỗ cũ.
“Khụ khụ ——”
Lão khẽ ho ám hiệu, nhưng không một ai để ý tới lão, ai nấy đều tự lo tán gẫu.
“Nhà ông mới tu sửa chưa được mấy năm, không cần làm phiền phức thế đâu. Nhưng tình hình nhà tôi thì ông biết đấy, mùa mưa đến, bên ngoài mưa to, trong nhà mưa nhỏ, đến cái giường cũng chẳng có chỗ nào khô ráo, chán thật.”
“Thế ông định sửa thế nào? Nếu định làm lớn, dùng đến ngói, thì mấy lạng bạc vừa nhận được kia chắc chắn không đủ đâu!”
“Ngói?! Cái đó tôi làm sao nỡ! Mỗi một viên đều là cục vàng cả đấy, nếu dùng ngói, cả nhà tôi chắc phải húp gió tây mà sống!”
“Haiz, cũng đúng. Nhưng nói thật, hôm nọ tôi có qua huyện Tuyền Dương xem thử, ngói gốm kia trông thật sang trọng, nếu nhà tôi mà lợp được ngói...”
Chu lý chính nghe mấy người bốc phét rôm rả, không khỏi sốt ruột.
Lão hít sâu một hơi, ho thật mạnh một tiếng.
“Khụ khụ!”
Mấy người ngẩng đầu lên nhìn.
“Ây da, Chu lý chính! Ngài làm gì thế? Cổ họng không thoải mái à? Đến nhà tôi uống miếng nước, bao no!”
Chu lý chính một tay tự quạt, một tay chắp sau lưng.
“Uống nước thì không cần, có việc này, đại nhân bảo ta thông báo cho các ngươi.”
Mọi người vừa nghe là Thẩm Tranh lên tiếng, lập tức xốc lại tinh thần.
“Chu lý chính, đại nhân lại có việc gì giao cho chúng con sao? Ngài mau nói đi! Chỉ cần là việc chúng con làm được, đại nhân cứ việc ra lệnh!”
Chu lý chính đặt m.ô.n.g xuống, chen vào ngồi giữa mấy người.
“Đại nhân có bao giờ để các ngươi phải chịu khổ đâu? Lần này là chuyện tốt, không liên quan đến làm việc chân tay!”
Mấy người nghe thấy chuyện tốt, phản ứng đầu tiên không phải tò mò, cũng không phải vui mừng.
Mà là...
Sợ rằng lại khiến đại nhân phải tốn kém rồi.
Họ có đức có tài gì mà được hưởng như vậy.
Chu lý chính không thấy được sự hưng phấn như mong đợi, ngược lại thấy mấy người cứ ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Lão hỏi: “Sao thế? Chuyện tốt mà cũng không muốn nghe à? Chẳng lẽ cái bụng các ngươi được đại nhân nuôi đến mức kén chọn rồi sao!”
“Không phải!” Mấy người vội vàng phủ nhận.
Một người trong đó xoa xoa mũi chân, ngập ngừng hỏi: “Chu lý chính, chúng con làm phiền đại nhân đủ nhiều rồi, ngài nói đây là chuyện tốt, trong lòng chúng con cứ thấy không yên...”
Chu lý chính vỗ nhẹ lên đầu hắn một cái.
“Toàn nghĩ chuyện đâu đâu, suốt ngày lo hão, lo cả phần của đại nhân nữa.”
Lão làm bộ đứng dậy, hỏi: “Có nghe nữa không, không nghe ta đi đây. Các ngươi không nghe thì cũng có người muốn nghe đấy.”
“Nghe! Nghe chứ! Ý của đại nhân, sao có thể không nghe.”
Mấy người cuống cuồng giữ Chu lý chính ngồi lại.
Chu lý chính tự quạt cho mình, suy nghĩ bị thu hút bởi tiếng cười đùa từ đằng xa.
Đó là những đứa trẻ trong thôn đang nô đùa dưới mương.
Chúng chặn mương bắt cá, té nước vào nhau, nằm bò trong mương giả vờ bơi lội.
Bọn trẻ trong thôn rất thích mùa hè, vì mùa hè không giống mùa đông, quần áo không đủ mặc, khắp người mọc đầy mụn rộp vì lạnh, mãi mới qua được lúc ấm áp hơn một chút thì mụn rộp lại ngứa ngáy điên cuồng, cứ lặp đi lặp lại như vậy, thật khổ sở.
Mùa hè thì khác, không chỉ không sợ thiếu quần áo mặc, mà còn có thể cởi truồng, thậm chí bây giờ còn được nghịch nước.
Trước kia khi trong thôn chưa thông mương dẫn nước, người lớn không cho trẻ con xuống sông, chúng chỉ biết nhìn theo thèm thuồng.
Giờ mương đã thông, lại đang là mùa hè, bọn trẻ cởi truồng xuống mương nghịch nước cũng coi như là được giải phóng thiên tính rồi.
Mọi người nhìn theo ánh mắt của Chu lý chính, tiếng cười nói vui vẻ theo gió thoảng lại.
Có người bạo dạn đoán: “Chu lý chính, việc ngài định nói, có phải là... liên quan đến bọn trẻ không?”
Chu lý chính thu hồi ánh mắt, nhìn vào mắt người đó, nói:
“Bọn trẻ có thể đi học chữ được rồi.”
“Cái gì?!”
Mọi người trợn mắt kinh hô.
“Chu lý chính, lời này của ngài là ý gì? Huyện học vừa khai giảng không lâu, có phải ngài muốn nói đến các học t.ử không?”
“Không phải.” Chu lý chính lắc đầu.
Lão đưa tay chỉ về phía bọn trẻ đang nghịch nước đằng xa.
“Là bọn trẻ trong thôn chúng ta, đều có thể đến huyện học đọc sách viết chữ rồi.”
“Chúng nó sao?!”
Một người đứng phắt dậy, chỉ tay về phía đám trẻ đang nghịch ngợm như lũ khỉ đằng xa, trong đó cũng có con của họ.
“Chu, Chu lý chính, chuyện này không được đùa đâu nha. Tổ tiên chúng con bao đời nay đều ở thôn Nam Bá, lúc nhỏ có ai được dịp học chữ đâu, chẳng phải đều cứ thế mà lớn lên sao?”
Chu lý chính ấn người đó ngồi xuống.
“Nay đã khác xưa, đại nhân tạo cơ hội cho bọn trẻ thì cứ để chúng học đi.”
“Chu lý chính...”
Người đó ngập ngừng nói: “Người ta thường bảo rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con của chuột thì biết đào hang, mấy con khỉ con nhà tôi mà đi học, chỉ tổ làm phiền đại nhân và Lý sơn trưởng thêm thôi...”
Chu lý chính nghe vậy, “chát” một tiếng vỗ quạt nan lên n.g.ự.c người đó, không đồng tình nói:
“Dùng lời của đại nhân mà nói, ngươi đây gọi là tự ti mặc cảm! Ngươi coi thường bản thân thì được, nhưng ngươi không được coi thường bọn trẻ.”
Lão đứng dậy đối diện với mấy người, hỏi:
“Các ngươi cứ nói thật đi, lẽ nào các ngươi không ngưỡng mộ những người đọc sách kia sao? Lẽ nào các ngươi thực sự muốn con cái mình cũng giống như các ngươi, bán mặt cho đất bán lưng cho trời, sống cả đời bữa no bữa đói sao?”
Mấy người có mặt cúi đầu xuống, một lát sau có người nhỏ giọng biện bạch.
“Nhưng chúng con bây giờ đã gặp được đại nhân, không bao giờ phải chịu đói nữa rồi...”
“Ngu muội!”
Chu lý chính thực sự có chút tức giận vì lời họ nói.
“Các ngươi đang sợ cái gì chứ? Đây là đi học! Đại nhân đã mời đích thân hai vị tiên sinh về, chính là để dạy bọn trẻ biết mặt chữ, không đến nỗi giống các ngươi, tuổi này rồi mà một chữ bẻ đôi không biết!”
Mấy người bị lão mắng cho môi run bần bật.
Chu lý chính hít sâu vài hơi mới nén được cơn giận vừa bốc lên.
Lão lại nói: “Đại nhân còn bảo, tiên sinh mà nàng và Lý sơn trưởng mời về không chỉ dạy bọn trẻ đọc sách viết chữ đâu. Một vị tiên sinh trong đó có kiến thức rộng lắm, đi đây đi đó nhiều năm, non sông gấm vóc của Đại Chu ta ông ấy cơ bản đều đã đi qua rồi.”
Mặt mấy người hiện lên vẻ ngưỡng mộ.
Họ sống gần cả đời người, cơ bản chưa có ai bước chân ra khỏi phủ Liễu Dương.
Chu lý chính thừa thắng xông lên: “Lẽ nào các ngươi không tò mò bên ngoài trông thế nào sao? Lẽ nào không muốn bọn trẻ học ở huyện học rồi về dạy lại cho các ngươi, kể cho các ngươi nghe sao?”
Nói thật lòng.
Họ rất muốn.
Có con ếch ngồi đáy giếng nào mà không muốn ngắm nhìn thế giới bên ngoài chứ?
Chu lý chính thấy mấy người đã d.a.o động gần hết, lại nói tiếp:
“Đại nhân còn nói, nàng lập ra lớp vỡ lòng này tuyệt đối không phải chỉ đơn thuần muốn đứa trẻ nào học ra được danh phận gì.”
“Nàng bảo, nàng muốn bồi dưỡng bọn trẻ từ nhỏ, để chúng có thể phân biệt thiện ác, hiểu rõ đạo lý. Nàng còn nói, bọn trẻ thấy nhiều rồi mới biết mình thực sự muốn gì, từ đó mới nỗ lực vì mục tiêu của chính mình.”
