Xuyên Thành Nữ Huyện Lệnh Năm Mất Mùa, Mang Theo Gia Quốc Hướng Tới Phồn Vinh - Chương 63: Kiều Lão Dạy Bảo Đệ Tử ---

Cập nhật lúc: 26/12/2025 00:11

Mấy món xào của vị thiếu niên mang phong vị rất riêng, khiến Thẩm Tranh liên tục khen ngợi.

“Vị tiểu huynh đệ này xưng hô thế nào? Tay nghề thật không tồi!”

Kiều lão nghe vậy thì hếch cằm, ra vẻ đầy tự hào nói:

“Thằng nhóc này họ Trình tên Dũ. Lão già này bằng lòng thu nó làm đồ đệ chính là vì tay nghề nấu nướng này đấy.”

Trình Dũ đang gắp thức ăn nghe vậy thì không vui: “Sư phụ, lúc trước ngài còn khen con có thiên phú về nghề mộc mà.”

Kiều lão hừ nhẹ một tiếng: “Đó chẳng phải là sợ thằng nhóc ngươi chưa làm nên trò trống gì đã tự oán tự trách, rồi nản lòng bỏ cuộc sao. Ta đã nói với ngươi rồi, làm cái nghề này của chúng ta mà muốn nổi danh, lẽ nào chỉ dựa vào thiên phú thôi sao?”

Trình Dũ ngẩn ra, cẩn thận nhớ lại những lời Kiều lão từng nói với mình.

Lát sau y trả lời: “Dạ không, ngài nói muốn trở thành một danh tượng thì phải dựa vào sự cần cù nghiên cứu và sự tỉ mỉ đến cực độ.”

Kiều lão gật đầu, gắp một miếng thịt bỏ vào bát Trình Dũ.

“Ghi nhớ, không được nôn nóng cầu thành, không được tự oán tự trách.”

Trình Dũ khắc ghi lời ông vào lòng, thần sắc kiên định đáp: “Học trò đã biết, đa tạ sư phụ giáo huấn.”

Thẩm Tranh ngồi bên cạnh nhìn Kiều lão dạy bảo Trình Dũ, thầm cảm thán trong lòng. Làm thầy, dạy dỗ kiến thức chỉ là bề nổi mà người ngoài thấy được, quan trọng nhất là tạo dựng quan niệm đúng đắn cho học trò, dẫn dắt từ trong tư tưởng, đó mới là lương sư.

Kiều lão thấy Thẩm Tranh cứ nhìn chằm chằm mình thì liếc nàng một cái: “Nữ oa nhi, trên mặt lão già này dính thức ăn sao?”

Thẩm Tranh hoàn hồn, thầm nghĩ miệng lưỡi Kiều lão thật chẳng nể nang ai.

“Trên mặt ngài không dính thức ăn, nhưng những lời này của ngài, vãn bối cũng được mở mang tầm mắt.”

Kiều lão không ngờ nàng vừa mở miệng đã khen ngợi, ngược lại còn thấy ngượng ngùng.

Ông xua tay: “Lão già này có thể dạy được gì cho vị đại quan như ngươi, mau ăn đi, ăn xong chúng ta còn có việc phải làm.”

“Dạ!”

Thẩm Tranh đáp một tiếng rồi vùi đầu vào ăn. Nàng vốn không đói lắm, nhưng tay nghề của Trình Dũ quả thực rất tốt, nàng ăn một hồi đã thấy no căng.

Bốn người ăn xong, Trình Dũ rửa sạch bát đũa rồi định về phòng để không làm phiền họ bàn chuyện, nhưng lại bị Kiều lão gọi lại.

“Tiểu Dũ, ngươi qua đây cùng làm.”

Nói xong Kiều lão quay sang hỏi Thẩm Tranh: “Nữ oa nhi, để đồ đệ ta cùng tham gia không ngại chứ? Để nó phụ ta một tay, sẵn tiện học hỏi thêm chút ít.”

Trình Dũ đang định bước tới, thấy Kiều lão dường như đang hỏi ý Thẩm Tranh thì dừng bước, chờ họ nói xong.

Thẩm Tranh suy nghĩ một lát, để bảo đảm an toàn, nàng vẫn nói:

“Tầm quan trọng của bản vẽ này ngài cũng biết rồi đó, phía y mong ngài nhắc nhở một chút, không được tiết lộ.”

Kiều lão đương nhiên hiểu nỗi lo của nàng, nhưng ông gọi Trình Dũ cùng làm thì trong lòng cũng đã có tính toán.

“Nữ oa nhi ngươi yên tâm, thằng nhóc này trong nhà không còn người thân, thường ngày chỉ ở bên cạnh lão già này thôi. Lát nữa ta sẽ nói rõ với nó, nếu nó dám tiết lộ nửa lời ra ngoài, lão già này sẽ khiến nó sống dở c.h.ế.t dở!”

Nói xong ông lại thấy Trình Dũ không phải hạng người như vậy, bèn nói giúp: “Nhân phẩm thằng nhóc này ta vẫn tin tưởng được, lão già này đứng ra đảm bảo, thấy sao?”

Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng, Kiều lão đã nói vậy thì Thẩm Tranh sao có thể không đồng ý.

“Ngài tin tưởng y là được rồi.”

Lời này cũng là sự thể hiện lòng tin của Thẩm Tranh đối với Kiều lão. Nàng cũng không biết tại sao mình lại tin tưởng, có lẽ vì người kết nối là Hứa chủ bạ chăng.

Mặt Kiều lão tức thì giãn ra thành những nếp nhăn vì cười, ông vẫy tay ra hiệu cho Trình Dũ lại gần.

Trình Dũ vừa bước tới, Kiều lão liền chỉ vào tập bản vẽ trên bàn, nghiêm nghị nói:

“Tiểu Dũ, tập bản vẽ hôm nay nữ oa nhi mang tới vô cùng vô cùng trân quý. Nữ oa nhi nể mặt lão già này mà đồng ý cho ngươi cùng nghiên cứu, ngươi phải đảm bảo giữ kín như bưng. Dù cho Thiên vương lão t.ử có đến, trước khi chúng ta làm ra thành phẩm, ngươi cũng không được tiết lộ nội dung bản vẽ ra ngoài!”

Kiều lão lo lắng không phải Trình Dũ mang bản vẽ máy dệt đi mưu lợi, mà sợ trong quá trình nghiên cứu bị kẻ có tâm nhòm ngó, Trình Dũ còn trẻ kinh nghiệm còn nông cạn.

Nếu y không cẩn thận mắc bẫy người khác, đừng nói là công sức của họ đổ sông đổ biển, mà vị nữ oa nhi này cũng nhất định tổn thất nặng nề.

Đến lúc đó, ông sợ rằng chỉ còn cách lấy cái c.h.ế.t để tạ tội!

Trình Dũ tuy chưa biết nội dung trong bản vẽ là gì, nhưng thấy sư phụ trịnh trọng như vậy, y vẫn dùng lực gật đầu.

“Sư phụ yên tâm, đồ nhi nhất định giữ kín như bưng!”

Kiều lão thở phào, bảo mọi người cùng ngồi xuống.

Ông bắt đầu phân tích kỹ lưỡng nội dung bản vẽ cho Trình Dũ. Trình Dũ tuy vào nghề chưa lâu, nhưng khi nghe nói máy dệt trên bản vẽ này có thể dệt ra vải bông thì vẫn hít vào một ngụm khí lạnh.

Y trợn tròn mắt: “Bản vẽ... bản vẽ trân quý thế này, sư phụ, đồ nhi thực sự có thể phụ giúp ngài sao?”

Trình Dũ bắt đầu thấy thiếu tự tin. Nếu thường ngày làm mấy món đồ chơi đơn giản thì y còn có chút lòng tin vào bản thân, nhưng chiếc máy dệt này...

Kiều lão lườm y một cái: “Không được tự hạ thấp mình!”

Trình Dũ bị cái liếc này làm cho giật mình, lập tức ngồi thẳng lưng lên.

“Dạ! Sư phụ! Đồ nhi có thể!”

Nhưng lời tiếp theo của Kiều lão lại đ.á.n.h đổ sự tự tin vừa mới dựng lên của Trình Dũ.

“Máy dệt này tên đầy đủ là Máy dệt Hoa Lâu đa năng, ngươi có biết Hoa Lâu là gì không?”

Trình Dũ lục tìm hai chữ Hoa Lâu trong đầu, lát sau lắc đầu: “Đồ nhi ngu muội.”

Kiều lão rút tờ bản vẽ thứ ba ra, bày trước mặt mình và Trình Dũ, chỉ vào nội dung bên trên mà giảng:

“Hoa Lâu, ý chỉ việc lưu trữ mẫu hoa văn trước, dùng dây cù dắt chỉ go để nâng sợi dọc tạo khoảng trống, là có thể trực tiếp dệt ra những hoa văn phức tạp trên vải.”

Trình Dũ tuy không hiểu hết quy trình dệt của Hoa Lâu, nhưng ít nhất cũng nghe hiểu được câu cuối: có thể trực tiếp dệt ra hoa văn phức tạp.

Y há hốc miệng, không thể tin nổi: “Vậy sau này các tú nương chẳng phải sẽ thất nghiệp sao?”

Kiều lão nghe vậy thì cạn lời, lườm y một cái trắng mắt.

“Nếu ngươi là kẻ giàu nứt đố đổ vách, lúc làm y phục ngươi sẽ chọn mẫu hoa văn trăm cái như một, hay chọn hoa văn độc nhất vô nhị do đôi tay khéo léo của tú nương thêu ra?”

Trình Dũ nghĩ lại mới thấy lời mình vừa nói thật ngu ngốc.

Y cúi đầu xuống, lí nhí đáp: “Là đồ nhi nghĩ quá đơn giản rồi.”

Kiều lão thở dài, cuối cùng vẫn không nỡ nặng lời, chỉ an ủi:

“Không cần buồn bã, sau này vi sư sẽ từ từ dạy ngươi. Lại đây, cùng ta xem những tờ bản vẽ phía sau, quả thực là khéo đoạt thiên công!”

Cảm xúc của thiếu niên đến nhanh mà đi cũng nhanh, y lập tức phấn chấn tinh thần, cùng Kiều lão nghiên cứu.

Thẩm Tranh nhìn sự tương tác giữa một già một trẻ này, cảm thấy khá thú vị, trên mặt nở nụ cười nhạt.

Nhưng trong lòng nàng đang tính toán, làm sao để dỗ hai người này về huyện Đồng An của nàng.

Nếu họ có thể đến huyện Đồng An chế tạo máy dệt, một là nàng yên tâm hơn, hai là nàng có thể theo dõi tiến độ hoàn thành bất cứ lúc nào.

Như vậy nàng mới có thể sắp xếp tốt hơn những việc tiếp theo, dù là mua bông hay chiêu mộ thợ dệt, đều không phải chuyện có thể giải quyết trong một sớm một chiều.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.