Xuyên Thành Nữ Phụ Ác Độc: Nàng Trở Mình Làm Giàu Ở Thôn Dã - Chương 42

Cập nhật lúc: 06/09/2025 08:35

Học Trò Của Thủ Phụ

Thư Ứng Nhiên một miếng một xiên bồn bồn kê, một miếng một lát thịt kho, nhai nhồm nhoàm rồi lớn tiếng nói:

“Đó là bọn họ không có kiến thức! Món ngon tuyệt vời như của Thẩm tiểu nương tử làm, đừng nói Đồng Phương huyện, ta thấy cả Vân Lạc châu cũng không có! Yên tâm, ngày mai ta sẽ đi chọc thèm bọn họ cho thật đã, những người không được ăn thì không có phúc rồi.”

Bạn học liên tục gật đầu: “Ừ ừ, nói đúng nói đúng.”

“Các ngươi là học tử của huyện học sao?”

Đúng lúc Thư Ứng Nhiên và bạn học đang bàn kế hoạch, ngày mai đến huyện học sẽ làm thế nào để các bạn học khác biết được sự ngon miệng của đồ kho và bồn bồn kê, một nam tử trung niên đột nhiên đi tới bên bàn của bọn họ.

Thư Ứng Nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy nam tử trung niên này có khí chất khiêm tốn nhã nhặn, bên cạnh hắn có một tên tùy tùng vác theo một thanh trường đao, mặt mày hung dữ.

Vừa nhìn đã biết không đơn giản!

Thư Ứng Nhiên lấy khăn tay mang theo bên người ra lau miệng, trả lời hắn: “Đúng vậy, chúng ta đều là học tử của huyện học.”

“Tại hạ có thể ngồi ở đây không?” Nam tử trung niên chỉ vào chỗ trống trên bàn của bọn họ.

“Mời người tự nhiên.” Thư Ứng Nhiên tiếp tục ăn thịt kho, đồng thời tò mò nhìn nam tử trung niên nói: “Nghe khẩu âm của người không giống Đồng Phương huyện, cũng không giống người Vân Lạc châu, người từ nơi khác đến sao?”

“Tại hạ hôm nay là lần đầu tiên đến Đồng Phương huyện, nghe nói Đồng Phương huyện địa linh nhân kiệt, sớm đã muốn đến đây xem thử một phen rồi.” Nam tử trung niên mỉm cười hiền lành nói.

“Đúng vậy, Đồng Phương huyện có rất nhiều nơi ngon và vui chơi đấy.”

Thư Ứng Nhiên rất đồng tình với lời hắn, nhiệt tình giới thiệu: “Bánh ngọt của Ngũ Hương Trai, món ăn của Duyệt Lai Lâu, chùa Hàn Lộ ngoài thành, còn có các món kho bồn bồn kê ở quán của Thẩm tiểu nương tử nữa, người đều nên nếm thử và chơi đùa cho kỹ.”

Lâm Kinh Lan liếc hắn một cái, vị này không phải đến để chơi.

Nam tử trung niên ngồi cùng bàn với bọn họ tên là Cam Lễ Tín, là học trò của Thủ phụ Văn Thành Uyên.

Hắn lúc này đến Đồng Phương huyện, mười phần thì tám chín là để nhậm chức huyện lệnh Đồng Phương huyện.

Nhưng với kinh nghiệm và thành tích chính trị của Cam Lễ Tín, làm Tri phủ một châu cũng thừa sức, nếu hắn thật sự là tân huyện lệnh Đồng Phương huyện, xem ra Chiêu Hưng Đế đã bắt đầu chèn ép Thủ phụ Văn Thành Uyên rồi.

“Khách quan, món của người đây.” Thẩm Tri Dao đặt món mì lạnh, đồ kho và bồn bồn kê mà Cam Lễ Tín đã gọi lên bàn.

“Đa tạ.” Cam Lễ Tín dịch bát mì lạnh sang bên cạnh chỗ ngồi, nghiêng đầu nhìn đao khách tùy tùng đang đứng phía sau: “Ngươi cũng ngồi xuống ăn đi.”

Đao khách tùy tùng không nói một lời, ngồi xuống một nửa ghế dài mà Cam Lễ Tín đã nhường ra.

Trên mặt bàn nhỏ, nhất thời, tiếng nhai cơm, cùng tiếng trò chuyện giữa Thư Ứng Nhiên và Cam Lễ Tín không ngừng vang lên.

Đúng là một người hòa đồng mà!

Thẩm Tri Dao trong lúc bán đồ ăn, thấy Thư Ứng Nhiên và nam tử trung niên kia trò chuyện rất vui vẻ, hoàn toàn không có cảm giác xa lạ, cười cảm thán một câu.

“Ngươi! Là người mới đến đúng không?”

Thẩm Tri Dao vừa cân xong đồ kho cho một thực khách, trước quán nhỏ của nàng, năm bóng hình dài vệt theo nắng chiều in xuống.

Nàng ngẩng mắt nhìn lên, thấy một khuôn mặt quen thuộc trong ba người kia, liền đặt con d.a.o thái rau xuống thớt.

“Các ngươi là ai, đến gây sự sao?”

“Gây sự gì mà gây sự, đây là Bưu gia của chúng ta, ngươi không biết sao?”

Trong năm người, một nam tử khoảng mười tám tuổi, búi tóc ngược lên trời, mặt mày toát ra vẻ bất hảo, kiêu ngạo mở miệng.

Thẩm Tri Dao nhìn người nam tử được bọn họ vây quanh ở giữa, tuổi cũng tầm mười tám.

“Không biết, chưa từng nghe nói qua.”

“Không biết Bưu gia của chúng ta, ngươi còn dám mở quán ở bến tàu!”

“Đừng nói nhảm, nói thẳng đi, các ngươi muốn làm gì?” Thẩm Tri Dao thấy khách muốn mua đồ ăn đều bị bọn chúng chắn ngoài quán, mất hết kiên nhẫn.

Nam tử búi tóc ngược đưa tay ra: “Quy tắc ở bến tàu ngươi không hiểu sao? Một tháng năm lượng tiền bảo kê, mau lấy ra đây.”

Tiền bảo kê?

À, tiền bảo kê.

“Không có tiền, cút ngay, đừng làm ảnh hưởng việc làm ăn của ta, nếu không ta báo quan đấy.”

“Kẻ xấu xa, mau đi chỗ khác!” Thẩm Nguyệt Nha đứng dậy từ ghế đẩu nhỏ, nắm chặt bàn tay nhỏ, xua đuổi bọn chúng.

Thấy vậy, nam tử được gọi là Bưu ca giơ một tay lên, rất oai phong phất nhẹ một cái: “Nếu ngươi đã không biết điều như vậy, huynh đệ, xông lên đập nát quán cho ta!”

“Dừng tay!”

“A! Đau quá!”

“Ưm, lưng của ta!”

Lâm Kinh Lan thấy đám người đòi tiền bảo kê chuẩn bị động thủ, vừa la lên một tiếng đã đứng dậy muốn đi giúp.

Nhưng lại thấy bốn người phía sau “Bưu ca”, tay vừa chạm vào quầy của Thẩm Tri Dao thì Thẩm Tri Dao một tay ấn chặt quầy, một tay vớ lấy một cái ghế đẩu nhỏ, như gió thu quét lá rụng, vù vù vù quật vào lưng năm người kia, mỗi người một cái ghế vào lưng.

Quật ngã cả năm người xuống đất.

“A, đây, quả không hổ là Thẩm tiểu nương tử a.” Thư Ứng Nhiên há hốc mồm, nghĩ đến chuyện lần trước bị Thẩm Tri Dao một chưởng đẩy cho ngã phịch xuống đất trượt dài.

Ông lão nhỏ im lặng thu hồi lọ độc dược định rải ra.

Cam Lễ Tín cũng ngừng lời định bảo đao khách ra tay.

“Chỉ bọn các ngươi, còn dám thu tiền bảo kê?” Thẩm Tri Dao một tay cầm ghế đẩu nhỏ, một tay chống nạnh: “Ngay cả ta cũng không đánh lại, thật là kém cỏi.”

Nếu trong tay nàng là dao, những kẻ này đã bị nàng phế bỏ eo rồi.

“Ngươi cái đàn bà này ăn gì mà lớn thế, sức mạnh lớn vậy!” Bưu ca từ dưới đất bò dậy, mặt tái xanh ôm lấy lưng mình.

“A! Là cô, cái cô đàn bà quái dị đó, Bưu ca, lần trước chính là cô ta đã đưa ba huynh đệ chúng ta vào nhà lao đấy.”

Phía sau Bưu ca, một thiếu niên mười một mười hai tuổi hoảng sợ chỉ tay vào Thẩm Tri Dao.

Thiếu niên này, chính là Đại Mao trong ba thiếu niên đã cướp nàng khi Thẩm Tri Dao lần đầu tiên đến huyện thành.

“Sao, ngươi còn muốn vào đó thêm lần nữa?” Thẩm Tri Dao vung vẩy cái ghế đẩu nhỏ.

Không, hắn không muốn!

Đại Mao lập tức ngậm chặt miệng, cố sức lắc đầu.

Thẩm Tri Dao: “Vậy thì cút đi.”

“Ngươi đợi đấy cho ta, ta… lần sau ta sẽ quay lại!” Bưu ca bỏ lại lời đe dọa, vẫy gọi bốn tên huynh đệ của mình, năm người thảm hại nhanh chóng rút lui.

Thẩm Tri Dao đặt ghế đẩu nhỏ xuống, trên mặt lại nở nụ cười: “Không sao rồi, lại đây lại đây, mọi người ai muốn mua đồ ăn thì lại đây nhé.”

“Oa! Thẩm tiểu nương tử, cô thật lợi hại.”

“Bọn chúng là đám côn đồ nổi tiếng ở khu bến tàu này, cô xử lý bọn chúng rồi, coi như đã xả giận cho tất cả mọi người rồi.”

“Cứ phải cho bọn chúng biết tay một chút, một tháng năm lượng, không nộp là bị đập quán, mọi người khổ sở không ít đâu.”

Thực khách và những người bán hàng rong nhỏ xung quanh Thẩm Tri Dao, nhao nhao hả hê lên tiếng chỉ trích đám Bưu ca kia.

“Lão nhân gia, quan phủ không quản sao?”

Cam Lễ Tín nghe lời mọi người nói, nhìn một tiểu thương già gần mình hỏi.

Lão nhân thở dài bất lực: “Quan phủ nào có quản những chuyện này, mấy tên côn đồ đó, bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, chuyên chọn mấy quán nhỏ như chúng ta để ra tay, mấy quán ăn lớn phía trước chúng không dám động.”

“Các người cũng cứng rắn như Thẩm tiểu nương tử là được rồi chứ gì?” Thư Ứng Nhiên cầm một xiên bồn bồn kê, khuôn mặt baby đầy vẻ khó hiểu: “Các người đông thế kia, liên thủ lại, còn sợ bọn chúng sao?”

Lão già khổ sở, hạ giọng nói: “Nghe nói trước kia Bưu ca thu tiền bảo kê, sẽ dùng một ít để hối lộ cho tên quan tham Quách huyện lệnh trước đó, có quan tham che chở, chúng ta sao dám phản kháng.”

“Lão nhân gia xin cứ yên tâm, chuyện như vậy, sau này ở Đồng Phương huyện sẽ không còn xảy ra nữa.”

Cam Lễ Tín nhìn lão già, trịnh trọng hứa hẹn.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.