Xuyên Thành Nữ Phụ_ Mỹ Nhân Giới Giải Trí - Chương 107
Cập nhật lúc: 07/09/2025 16:14
Dương Vũ không thể ngờ phản ứng của Ngu Ninh lại nhanh nhạy và sắc sảo đến thế. Cô ta vẫn cười, nhưng giọng điệu có phần gượng gạo: "Tiểu Ngư Nhi của chúng ta thật dễ thương."
Trần Chính đã lên sân khấu, Dương Vũ và Ngu Ninh cũng ngừng trò chuyện.
Lúc này, sân khấu được bài trí y hệt bối cảnh trong đoạn phim. Trần Chính và một đồng nghiệp bước vào quán nước giải khát mà người quá cố đã ghé thăm khi còn sống. Quán được trang trí rất đáng yêu, đặc biệt có một bức tường tâm nguyện. Khách hàng có thể lấy giấy và bút trên bàn, viết điều ước của mình rồi dán lên tường.
Trong một góc khuất, Trần Chính phát hiện ra tờ giấy ghi tâm nguyện và chữ ký của người đã khuất: "Trương Dương đã hẹn tôi rồi, tôi vui quá! Hy vọng lần sau có thể đến đây uống ly tình nhân với anh ấy." Phía dưới có chữ ký "Giang Hoan" và một hình trái tim vẽ nguệch ngoạc.
Đúng lúc đó, giọng nói của người đồng nghiệp vang lên: "Anh Trương, anh đã tìm thấy gì chưa?"
Trần Chính vô thức nhét tờ giấy vào túi, đáp: "Không có gì cả, còn cậu thì sao?"
Trên sân khấu lúc này chỉ có một mình Trần Chính. Những lời đối thoại đều được phát từ bản ghi âm của bộ phim, nhưng Trần Chính vẫn diễn xuất rất chân thực, quay người như thể đang nhìn thấy người đồng nghiệp kia. Anh ta né tránh ánh mắt của đồng nghiệp: "Chúng ta đi nơi khác tìm đi."
Người đồng nghiệp kia gật đầu đồng ý.
Trần Chính bước ra ngoài, nhưng khi đến trước cửa, anh ta lại ngoái đầu nhìn bức tường tâm nguyện. Quay sang nói với đồng nghiệp: "Tôi hơi mệt, cậu lái xe đưa tôi về nhà trước đi."
Người đồng nghiệp cũng không chút nghi ngờ, còn hỏi thăm vài câu rồi lái xe đưa Trần Chính trở về.
Trần Chính ngồi ở ghế phụ lái, tháo chiếc mũ xuống đặt trên đùi, tay anh ta lại đút vào túi quần, khẽ vuốt ve tờ giấy kia.
Đồng nghiệp thở dài thườn thượt: "Người đã khuất đó quả thực khiến người thân phải bận lòng quá. Lại còn từng phá thai nữa sao? Anh Trần ơi, nói vậy có phải chúng ta đã đa nghi quá rồi không? Có khi cô gái này thực sự tự sát, chắc là vì bị bỏ rơi hoặc gặp chuyện gì đó?"
Trần Chính không đáp, ánh mắt anh chìm trong một mớ cảm xúc rối bời.
Người đồng nghiệp vẫn luyên thuyên không ngừng: "Em thật sự ngưỡng mộ anh Trần đấy, anh có một đứa con trai ngoan ngoãn. Còn thằng nhóc trời đánh nhà em, chỉ nhắc nó làm bài tập thôi mà nó đã nhăn nhó như thể em đang muốn lấy mạng nó vậy. À mà đã quyết định cho Trương Dương học trường nào chưa anh? Chắc chắn là trường đại học danh tiếng rồi. Nếu con trai em có thể làm em bớt lo được như thế, em sẽ đi cầu thần bái Phật ngay lập tức."
Trần Chính nghiến chặt răng, ánh mắt anh dán ra ngoài cửa sổ xe, dường như đang vật lộn với một cuộc giằng xé nội tâm dữ dội.
Khi xe vừa dừng, Trần Chính không nói một lời, cứ thế bước thẳng vào nhà.
Trương Dương hẹn bạn đi chơi bóng nên không có ở nhà. Trần Chính, dựa vào kịch bản đã sắp đặt, lấy tờ giấy ra khỏi túi áo, vuốt phẳng phiu rồi cẩn thận nhét lại vào trong. Anh đứng trước cửa phòng con trai, khẽ đẩy cửa. Sau khi tìm kiếm trong vali của Trương Dương, anh cuối cùng phát hiện một lá thư trong ngăn cặp sách.
Trần Chính run rẩy mở lá thư, rồi khuỵu xuống, hai tay siết chặt, một nỗi đau xé lòng cùng sự tuyệt vọng nhấn chìm anh.
Đó là bức thư tình của người con gái đã khuất, viết cho Trương Dương.
Chiếc điện thoại đột ngột reo vang, phải một lúc lâu Trần Chính mới hoàn hồn. Anh cố gắng rút điện thoại từ trong túi, nhưng phải loay hoay mãi mới lấy ra được. Nhìn số hiện trên màn hình, Trần Chính hít một hơi thật sâu rồi mới nhấn nghe: "Alo."
"Sao giờ này anh mới bắt máy? Thôi bỏ đi, tôi nói cho anh nghe này, anh đừng có suốt ngày cắm đầu vào công việc mãi. Hãy dành nhiều thời gian hơn cho Trương Dương đi. Thằng bé sắp đi du học rồi, đó là một trường học cực kỳ tốt..."
Sau khi cúp máy, Trần Chính dùng sức đ.ấ.m mạnh xuống sàn nhà, một tiếng thét nghẹn lại trong lồng ngực. Anh rút tờ giấy ghi tâm nguyện và bức thư ra, cứ như thể muốn xé nát chúng. Nhưng ngay khoảnh khắc chuẩn bị ra tay, anh lại khựng lại, sau đó gọi cho đồng nghiệp: "Tôi tìm thấy hung thủ rồi, cậu dẫn người đến nhà tôi ngay đi..."
Sau khi cúp máy, Trần Chính đứng dậy định quay người rời đi. Nhưng lúc xoay người, anh chợt sững sờ khi thấy Trương Dương đang cầm s.ú.n.g chĩa thẳng vào mình. Sắc mặt Trần Chính thoáng biến đổi, anh vô thức lùi lại vài bước...
Khi Trần Chính kết thúc màn biểu diễn, cả khán đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Người dẫn chương trình bước lên sân khấu, cất lời: "Xin cảm ơn thầy Trần đã mang đến cho chúng ta một màn trình diễn vô cùng đặc sắc."
Trần Chính khẽ lắc đầu, vẻ mặt dường như có chút mệt mỏi: "Cảm ơn chương trình đã dành cho tôi sân khấu này."
Người dẫn chương trình tiếp lời: "Vậy chúng tôi xin mời ban giám khảo nhận xét về màn trình diễn vừa rồi của thầy Trần."
Ngoài thầy Lữ Tiệp Hùng, còn có hai vị giám khảo khác, một nam và một nữ. Nữ giám khảo lên tiếng: "Vừa xem xong màn biểu diễn của thầy Trần, tôi cảm thấy mình chưa đủ tư cách để bình luận. Tôi chỉ có thể nói lên cảm xúc cá nhân thôi, đó là sự chấn động mạnh mẽ. Thầy Trần đã lột tả được sự tuyệt vọng và đau khổ của một người cha vô cùng tinh tế và sâu sắc, thể hiện rõ cuộc giằng xé nội tâm giữa công lý và tình phụ tử. Anh ấy yêu con nhưng vẫn kiên cường bảo vệ lẽ phải."