Xuyên Thành Nữ Phụ_ Mỹ Nhân Giới Giải Trí - Chương 374
Cập nhật lúc: 07/09/2025 16:33
Tần Dật trả lời không chút ngần ngại: "Đương nhiên là thành công."
Chưa nói đến số tiền kiếm được, trong thời buổi thị trường sách giấy ảm đạm như hiện nay mà sách của Tần Yến luôn cháy hàng, hơn nữa các tác phẩm của anh còn được các công ty phim ảnh lớn săn đón.
Tần Yến rót cho mình một ly nước, thản nhiên nói: "Nhưng anh cũng chưa từng đoạt giải Nobel Văn học."
Sắc mặt Tần Dật hơi biến sắc: "Đâu có giống nhau."
Tần Yến nói tiếp: "Cho nên Ngu Ninh mới nói mỗi người đều có mục tiêu theo đuổi khác nhau."
Tần Dật muốn nói gì đó, lại không biết phải nói gì.
Tần Yến đưa cho Tần Dật một chai nước suối: "Bây giờ em cứ đi vững vàng đã, tìm được kịch bản và đoàn phim đáng tin cậy là đủ rồi."
Tần Dật khẽ "ừ" một tiếng, cầm lấy chai nước, vặn nắp ra rồi uống vài hớp.
Đợi Ngu Ninh và Vương Kỳ mang thức ăn về, Tần Yến đã mặc áo khoác và đang dọn dẹp bàn. Tần Dật nhận lấy đồ trong tay hai người, nói: "Ngu Ninh, chị Vương, hai người đi rửa tay đi, cứ để tôi bày biện cho là được rồi."
Ngu Ninh mỉm cười đồng ý.
Cả bốn người đều ăn ý không nhắc lại chủ đề ban nãy. Sau khi ăn xong, Vương Kỳ giúp dọn dẹp xong xuôi thì Ngu Ninh đứng dậy chuẩn bị rời đi. Vương Kỳ định cầm túi rác đi vứt nhưng Tần Dật đã nhanh tay cầm lên trước: "Tôi tiễn hai người, tiện thể vứt rác luôn."
Ngu Ninh nghe vậy cũng không từ chối, chào tạm biệt Tần Yến rồi đi ra ngoài.
Tần Dật bỏ rác ở khu vực thu gom, đi rửa tay rồi nhanh chóng quay lại, nói: "Ngại quá, để Ngu Ninh đợi lâu rồi."
Vương Kỳ đi đến thang máy trước, Tần Dật và Ngu Ninh chầm chậm đi phía sau. Ngu Ninh nói: "Anh tiễn tới đây được rồi."
Tần Dật hỏi: "Có phải Ngu Ninh cảm thấy tôi rất ấu trĩ, không trưởng thành không?"
Ngu Ninh nhìn thẳng vào Tần Dật, đáp: "Thật ra tính cách của anh thế nào, có trưởng thành hay không, cũng không liên quan gì đến tôi."
Bởi vì Tần Dật không tỏ tình, cho dù Ngu Ninh nhìn ra cũng không thể từ chối thẳng thừng, chỉ có thể kéo dài khoảng cách giữa hai người mà thôi.
Tần Dật đứng sững tại chỗ, nhìn về phía Ngu Ninh. Hôm nay cô không hề trang điểm, chỉ mặc bộ quần áo thường ngày nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp. Anh ta khẽ gọi: "Cô Tiểu Ngu, tôi..."
Ngu Ninh không nhìn Tần Dật, cô nói: "Rất nhiều diễn viên mới thường mắc phải một vấn đề, đó là không thể thoát khỏi vai diễn được."
Tần Dật hiểu Ngu Ninh đã nhìn thấu tâm tư của mình, và còn không đợi anh ta mở lời đã từ chối trước rồi. Thật ra anh ta muốn nói không phải vì quá nhập tâm vào vai diễn, nhưng ngay khoảnh khắc đó, chính anh ta cũng không dám chắc chắn.
Ngu Ninh tiếp lời: "Tôi không phải là người giống trong phim, càng không phải và cũng sẽ không bao giờ trở thành kiểu người như vậy. Mà anh cũng không phải là người trong phim."
Đúng lúc cửa thang máy mở ra, Ngu Ninh quay lại vẫy tay với Tần Dật: "Không cần tiễn nữa, chúng tôi đi trước đây."
Ngu Ninh đã nói như vậy, cho dù là vì thể diện hay vì nội tâm đang xáo động, Tần Dật cũng không tiện nói thêm gì nữa. Anh ta nhìn cửa thang máy đóng lại rồi mới quay về phòng bệnh.
Tần Yến đang liên hệ với Mạnh Bình, nói về chuyện của đạo diễn Chung.
Tần Dật tủi thân kêu một tiếng: "Anh!"
Tần Yến nhướng mày, liếc nhìn Tần Dật. Thường ngày, Tần Dật cứ vênh váo như một con công khoác lên mình bộ lông sặc sỡ, mà nay lại ủ rũ như gà mắc mưa, trên mặt tràn ngập vẻ đáng thương cầu người an ủi: "Hửm?"
Tần Dật nói: "Em hỏi cô Tiểu Ngu, có phải cô ấy thấy em không trưởng thành không?"
Tần Yến không hiểu ra sao: "Chuyện này có liên quan gì tới cô ấy?"
Đây là suy nghĩ thật của Tần Yến. Anh thấy giữa Ngu Ninh và Tần Dật chỉ có quan hệ hợp tác, nếu nói muốn có quan hệ gì nữa thì Ngu Ninh là tiền bối của Tần Dật.
Tần Dật cảm thấy đầu óc của anh họ mình không thể nào nghĩ đến chuyện này được: "Em đã đến tuổi tìm bạn gái rồi!"
Lúc này Tần Yến mới "Ồ" một tiếng tỏ vẻ đã hiểu.
Tần Dật hỏi: "Anh à, ý anh là sao?"
Tần Yến nhận thấy mình không nên để cậu em họ phải sốc thêm: "Cô ấy không thích em đâu."
Tần Dật cắn răng, vừa tủi thân vừa xấu hổ: "Em, em nghĩ rằng cô ấy cũng có cảm tình với em, sau cùng, cô ấy đã tới bệnh viện tới hai lần."
Tần Yến im lặng một lát, cúi đầu nhìn bộ quần áo bệnh nhân trên người mình, rồi lại liếc sang sắc mặt đỏ bừng của Tần Dật: "Cô ấy đến thăm ANH."
Tần Dật ngớ người: "Không phải, bởi vì cô ấy thân với em nên mới..."
Nhìn thấy ánh mắt của anh họ mình, Tần Dật không nói tiếp được nữa. Hình như quả thật là Tần Yến và Ngu Ninh đã quen biết từ trước, hơn nữa anh còn giúp Ngu Ninh, nên sau này ở đoàn phim Ngu Ninh mới chiếu cố anh ta?
Tần Yến nhấn mạnh: "Là đến thăm ANH."
Tần Dật cũng không nói chuyện này nữa mà tiếp tục: "Cô ấy nói là vì diễn viên mới đóng phim lần đầu rất dễ bị lậm vai diễn, còn nói cô ấy không giống như trong phim, nhưng em vốn dĩ không thích cô ấy trong phim."