Xuyên Thành Nữ Phụ_ Mỹ Nhân Giới Giải Trí - Chương 432
Cập nhật lúc: 07/09/2025 16:38
Vương Kỳ cực kỳ đau lòng, nhưng cũng không thể nói gì.
Đạo diễn Mao xem lại mấy lần cảnh vừa quay, hỏi: "Tiểu Ngu cần nghỉ ngơi không?"
"Không sao không sao." Ngu Ninh nói: "Cố gắng quay hết!"
Đạo diễn Mao nghe vậy, khóe môi khẽ cong lên, nói: "Quay xong cảnh hôm nay, mai cô được nghỉ một ngày."
Ngu Ninh reo lên một tiếng đầy phấn khích, thợ trang điểm lập tức bước tới dặm lại phấn cho cô.
Đạo diễn Mao ra hiệu cho nhân viên nhanh chóng sắp xếp lại cảnh quay. Đợi khi mọi thứ đã đâu vào đấy, Ngu Ninh mới trở lại vị trí cũ. Nhà tạo mẫu cẩn thận chỉnh trang phục và tóc tai cho cô rồi mới lui ra.
Sau khi đạo diễn Mao hô "Bắt đầu!", thuộc hạ của tướng quân hỏi: "Nàng là Mộng Cơ?"
Giọng Ngu Ninh dịu dàng, khẽ đáp: "Vâng."
Thuộc hạ của tướng quân đứng dậy, chậm rãi tiến về phía Ngu Ninh, ánh mắt dò xét: "Điệu múa của Mộng Cơ quả nhiên khiến người ta say đắm."
Ánh mắt Ngu Ninh chợt ánh lên vài tia đắc ý. Cô biết, giờ phút này mình chính là Mộng Cơ, vũ nữ nổi tiếng nhờ tài ca múa, được bậc quyền quý thưởng thức và ngợi khen, đương nhiên khó tránh khỏi chút hãnh diện.
Thuộc hạ của tướng quân bất ngờ nắm lấy bàn tay Ngu Ninh.
Ngu Ninh dường như có chút hoảng sợ, nhưng không hề rút tay về. Ngược lại, cô còn khẽ mơn trớn lòng bàn tay đối phương.
Động tác này vô cùng kín đáo, ngay cả hoàng tử đi theo sau cũng không thể nhìn thấy.
Thuộc hạ của tướng quân cũng không bị ảnh hưởng, chỉ giữ c.h.ặ.t t.a.y Ngu Ninh rồi lật ngửa lòng bàn tay cô lên. Bàn tay Ngu Ninh trắng nõn mềm mại, lòng bàn tay lúc nãy nắm dải lụa trắng nên ửng đỏ, vừa nhìn đã biết đây không phải tay của một người luyện võ. Dù vậy, hắn vẫn không hề thả lỏng cảnh giác, nói: "Bổn quan có một món quà muốn tặng Mộng Cơ."
Ngu Ninh rụt rè cười, khẽ gật đầu hỏi: "Là vật gì vậy?"
Thuộc hạ của tướng quân cười đáp: "Nói ra thì còn gì là bất ngờ nữa? Hay là Mộng Cơ cùng ta ra ngoài xem?"
Hoàng tử hơi nghi hoặc: "Sao ta lại không biết ngươi ra ngoài còn đem theo quà để tặng Mộng Cơ?"
Thuộc hạ của tướng quân giải thích: "Ta chợt nhớ ra."
Hoàng tử tò mò: "Vậy thì cùng ra xem đi."
Thuộc hạ của tướng quân nói: "Bên ngoài trời đông giá rét, sao còn không mau lấy áo choàng cho Mộng Cơ cô nương?"
Đúng lúc này, một nha hoàn mang chiếc áo choàng lông hồ ly đỏ tới, cẩn thận khoác lên người Ngu Ninh.
Đây đương nhiên là lông nhân tạo, nhưng cả cảm giác chạm vào lẫn màu sắc đều giống thật đến kinh ngạc.
Thuộc hạ của tướng quân khẽ nói: "Mộng Cơ cô nương thích màu đỏ."
Ngu Ninh chỉnh lại trâm cài tóc, ánh mắt lấp lánh: "Chẳng lẽ ta mặc màu đỏ không đẹp sao?"
Thuộc hạ của tướng quân chỉ cười mà không đáp, ngược lại hoàng tử lại lên tiếng: "Đẹp, trên thế gian này nào có ai đẹp bằng cô nương chứ?"
Ngu Ninh nhìn hoàng tử, nở nụ cười nhẹ nhàng.
Bên ngoài cảnh trí đã được sắp đặt hoàn tất. Vừa mở cửa, những chiếc quạt công suất lớn bắt đầu hoạt động, luồng gió lạnh buốt thổi thẳng vào các diễn viên trên phim trường. Những người khác thì vẫn ổn, họ đều mặc rất dày, nhưng Ngu Ninh, dù khoác thêm chiếc áo choàng, vẫn đi chân đất. Tiếng chuông bạc nơi cổ chân cô khẽ rung lên theo mỗi bước đi, tựa như đang khuấy động trái tim của những người chứng kiến.
Thị vệ áp giải một nam một nữ, bắt họ quỳ giữa sân. Cả hai đều bị bịt miệng, trên người chằng chịt vết thương, rõ ràng đã trải qua tra tấn dã man.
Mà hai người này, một là sư phụ đã dạy dỗ Ngu Ninh trong lầu sát thủ, một là người chị em tốt lớn lên cùng cô. Khi nhìn thấy họ, Ngu Ninh như bị giật mình, thậm chí trên mặt còn thoáng hiện vẻ ghét bỏ: "Đây là ý gì?"
Thuộc hạ của tướng quân quan sát tỉ mỉ từng cử chỉ, hành động của Ngu Ninh. Dù sao, sự xuất hiện của Mộng Cơ quá đỗi trùng hợp, lại đúng là kiểu người mà đại tướng quân ưa thích, nên hắn đương nhiên phải thăm dò, xác định Mộng Cơ đủ an toàn mới có thể dâng tặng cho tướng quân. Vì vậy, hắn đặt một thanh chủy thủ nạm ngọc vào tay Ngu Ninh: "Giết bọn họ."
Ánh mắt ghét bỏ của Ngu Ninh còn chưa kịp tan đi, sắc mặt cô đã trở nên nhợt nhạt, ánh lên vẻ khó tin tột độ. Cô lùi lại, không muốn cầm lấy nó: "Không được!"
Hoàng tử nhìn vẻ hoảng hốt của Ngu Ninh, cuối cùng cũng không đành lòng trước người đẹp, bèn nói: "Không cần phải làm vậy đâu."
Thuộc hạ của tướng quân không hề bị lay động, vẫn kiên quyết ép Ngu Ninh cầm lấy thanh chủy thủ: "Nàng không g.i.ế.c bọn họ, vậy thì hãy c.h.ế.t cùng họ đi."
Cả người Ngu Ninh run rẩy, cô run lẩy bẩy, dùng sức lắc đầu quầy quậy. Nhưng hai tay cô bất giác lại nắm chặt lấy thanh chủy thủ. Cô diễn rất chân thực một vũ cơ chỉ biết dựa vào sắc đẹp và kỹ thuật múa của mình, thích được người đời tán dương, ca ngợi nhưng lại tham sống sợ chết.
Hoàng tử còn muốn khuyên nhủ, nhưng cuối cùng lại không dám.
Phân cảnh này ngầm ý thể hiện rằng người thực sự nắm quyền ở quốc gia này chính là đại tướng quân. Thân là một hoàng tử, ngay cả thân tín của đại tướng quân cũng không dám đắc tội, huống hồ là đối đầu trực tiếp.
Hoàng tử do dự một lát rồi nói: "Giết hai người bọn họ đi. Đừng sợ, nhắm mắt lại, đ.â.m xuống là được."