Xuyên Thành Nữ Phụ_ Mỹ Nhân Giới Giải Trí - Chương 526
Cập nhật lúc: 07/09/2025 16:44
Nữ đao khách cầm đao đứng đó, ánh mắt kiên nghị, tựa như Ngu Ninh.
Giọng Tần Yến vẫn điềm tĩnh lạ thường: "Anh không dám. Anh chỉ gỡ tấm hình mẹ xuống, thay bằng bức tranh tự tay mình vẽ. Vậy mà sắc mặt ông bà ngoại liền thay đổi hẳn. Cuối cùng, bức tranh của anh phải treo trong một căn phòng sách riêng biệt, còn căn phòng này vẫn giữ nguyên bức tranh của mẹ anh. Bà ngoại dặn anh, có thứ gì thì cứ để trong phòng sách, tuyệt đối đừng tùy tiện động vào đồ trưng bày ở đây."
Tần Dật ngẫm nghĩ về căn phòng sách riêng của Tần Yến trong nhà. Khi đó, cậu ta cũng từng ao ước có một căn phòng như thế, còn làm ầm lên vì cho rằng gia đình đối xử bất công. Ngày ấy Tần Dật không bận tâm nhiều, nhưng giờ phút này nghĩ lại, một cảm giác khó chịu dâng lên. Nếu là cậu ta... Dù sao người phụ nữ đó cũng đã qua đời, mà căn phòng vẫn được giữ nguyên như vậy... Chỉ nghĩ thôi Tần Dật đã thấy sởn gai ốc. Tần Yến từ nhỏ đã phải sống trong không gian ấy. Cậu ta giờ đây mới phần nào thấu hiểu cho anh: đó không phải là ngôi nhà của Tần Yến, cũng không phải là căn phòng thuộc về anh. Thảo nào anh không muốn quay về.
Tần Yến không nhắc quá nhiều về căn phòng: "Anh không rõ khi còn là trẻ sơ sinh, mẹ đã đối xử với anh ra sao. Nhưng từ khi bắt đầu có nhận thức, những trận đòn roi, lời mắng chửi hay những hình phạt đều là chuyện thường tình. Mãi cho đến trước khi đi học, anh thậm chí còn cho rằng cuộc sống của mọi đứa trẻ đều diễn ra như vậy. Em có thể tưởng tượng được không, một đứa bé bị đánh chỉ vì gắp thêm hai đũa thức ăn mình yêu thích, bởi vì món đó là món 'người mà anh phải gọi là ba' cực kỳ ưa chuộng?"
Tần Dật lẩm bẩm: "Em... Em không biết cô đã đối xử với anh như vậy."
Tần Yến không để tâm. Có thể nói là mọi thứ đã tan thành mây khói của quá khứ, biến mất cùng với những dòng chữ từng được viết trên tường: "Thế nhưng, sau mỗi trận đòn hay hình phạt, mẹ lại đối xử rất dịu dàng, sẽ ôm anh vào lòng, hát ru anh nghe. Bà ngoại nói không sai, giọng mẹ hát rất hay."
Tần Dật bèn nói: "Có phải ba mẹ em và ông bà nội cũng không biết những chuyện này không?"
Tần Yến hơi cụp mắt: "Có thể."
Tần Dật chợt nhớ ra. Cậu ta từng nghe bà nội, ông nội nói rằng Tần Yến đừng trách mẹ của mình. Nếu như nói là bọn họ không biết những chuyện này, vậy... vậy thì bọn họ cũng sẽ không nói ra những lời này. Trong tích tắc, cậu ta cảm thấy khó chịu vô cùng, dù sao thì lúc nhỏ cậu ta đã từng ganh tỵ vì người nhà đều đối xử tốt với Tần Yến.
Rõ ràng mẹ anh được xem là nỗi ám ảnh đối với Tần Yến, nhưng những người trong nhà vẫn cứ buộc anh phải sống trong căn phòng đầy ắp dấu vết của bà. Tần Dật giờ đây đã thực sự hiểu tại sao Tần Yến lại nói rằng những người cần đi khám bác sĩ tâm lý chính là họ.
Tần Yến khẽ thở dài, nói: "Tiểu Dật, anh thực sự không muốn có bất kỳ liên hệ nào với ngôi nhà đó, hay với bất cứ ai trong số họ nữa. Anh vẫn nhớ những điều tốt đẹp họ từng làm cho anh, nhưng anh đã quá mệt mỏi rồi."
"Anh, em không biết những chuyện này." Tần Dật nói: "Anh không cần quan tâm em đâu, trước đó là em không hiểu chuyện, em... em nói bậy cả đấy. Về sau em sẽ sửa đổi, em cũng sẽ về nói với bọn họ, khuyên bọn họ đi khám bác sĩ."
Tần Yến nói: "Tiểu Dật, thực ra anh đã luôn rất hâm mộ em, một người có thể lớn lên mà không gặp phải sóng gió gì, em cũng là người duy nhất không biết chuyện gì nhưng vẫn đối xử tốt với anh. Cho nên anh đồng ý tiếp xúc với em, chỉ là... anh thực sự không muốn tiếp xúc những thứ đó nữa. Anh muốn có một cuộc sống mới."
Tần Dật phiền muộn: "Là do em đã quá thờ ơ."
Lời Tần Yến nói đều là lời trong lòng: "Mỗi người đều quan tâm cuộc sống riêng của mình, người nào cũng phải tự lo cho mình. Em của lúc trước, anh của bây giờ đều là như vậy. Anh kể em nghe những chuyện này hôm nay, chỉ mong sau này em đừng khuyên anh quay về nữa. Nhà họ Tần... Tiền anh vẫn sẽ chuyển về hàng tháng đều đặn, nhưng em không cần phải làm người trung gian nữa. Anh không cần, anh đã không còn là đứa bé yếu ớt cần phải phụ thuộc hay nhận sự bố thí từ bất kỳ ai để sống tiếp nữa rồi."
Sau khi tiễn Tần Dật rời đi, Tần Yến cảm thấy mình sẽ có được một khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi. Anh vừa định pha một ly cà phê để tiếp tục soạn bản thảo thì nghe tiếng chuông cửa, anh cảm thấy khó hiểu, quay người bước đi mở cửa.
Một người đàn ông trung niên lạ mặt đang đứng ở ngoài cửa, cánh cửa của nhà đối diện cũng mở toang ra, một bà cụ tóc bạc đầy đầu đang đứng đó nhìn họ.
Tuy rằng Tần Yến không thích tiếp xúc với người lạ, nhưng anh vẫn biết tôn trọng người già, thương yêu trẻ nhỏ: "Cho hỏi có phải bác đang cần sự giúp đỡ gì không ạ?"