Xuyên Thành Nữ Phụ_ Mỹ Nhân Giới Giải Trí - Chương 641
Cập nhật lúc: 07/09/2025 16:53
Hoàn tất buổi diễn thử, Ngu Ninh ghi chép lại những suy nghĩ của mình. Sau đó, cô ngả lưng trên ghế sofa, đeo mặt nạ mắt và hình dung lại toàn bộ phân cảnh một lần nữa. Khi đã sắp xếp mọi thứ ngăn nắp và thực sự thấu đáo, cô mới an tâm lên giường nghỉ ngơi.
Gần đến Tết, đạo diễn Chung hào phóng cho toàn thể đoàn phim nghỉ lễ năm ngày.
Tất nhiên, Ngu Ninh và Tần Yến cũng sắp xếp đồ đạc để trở về nhà. Mỗi ngày, cô đều video call với gia đình. Bà nội Ngu và bố mẹ Ngu, khi biết Ngu Ninh có kỳ nghỉ lễ để về ăn Tết cùng họ, đã vô cùng phấn khởi. Ngày nào họ cũng tất bật chuẩn bị đồ Tết, riêng bà nội Ngu còn sốt ruột đếm từng ngày.
Tính ra, Ngu Ninh đã có hai năm phải làm việc xuyên Tết rồi. Ngu Ninh và Tần Yến đan chặt ngón tay vào nhau, cùng ngồi trên xe trở về nhà. Cô khẽ nói: "Tự dưng em lại có chút bồn chồn khi sắp về đến nhà."
Tần Yến thấu hiểu tâm trạng của Ngu Ninh. Kể từ khi hai người ở bên nhau, anh đã từng lặng lẽ tìm hiểu về quá khứ của cô trên mạng. Anh nhẹ nhàng đáp: "Anh cũng có cảm giác đó."
Ngu Ninh quay đầu lại, đôi mắt dõi theo Tần Yến.
Tần Yến xiết chặt bàn tay Ngu Ninh, rồi cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay cô. "Đây là lần đầu tiên anh có cảm giác thực sự được về nhà ăn Tết," anh nói khẽ.
Kể từ khi rời khỏi nhà họ Tần, anh chưa bao giờ trở về căn nhà ấy vào những ngày Tết nữa. Đối với Tần Yến, bữa ăn đêm giao thừa luôn là một nỗi ám ảnh dày vò. Bởi lẽ, cứ vào khoảng thời gian này, nhà họ Tần lại không ngừng nhắc về người mẹ ruột quá cố của anh, với những lời lẽ hoài niệm đầy ẩn ý. Quan trọng hơn cả, họ luôn nhấn mạnh mẹ anh đã "hy sinh" vì anh, bắt anh phải ghi nhớ công ơn ấy mãi mãi.
Thậm chí Tần Yến còn cảm thấy mình đã từng chán ghét những ngày Tết khi còn nhỏ.
Khi chuyển ra ngoài sống, Tần Yến lúc đó không có nhiều tiền, anh đã phải ở tạm trong trường một thời gian rồi mới thuê được căn nhà trọ tồi tàn. Những ngày Tết, anh chỉ biết vùi đầu vào viết lách để kịp hoàn thành bản thảo. Về sau, khi điều kiện kinh tế đã khá hơn, trong căn nhà chỉ có một mình, anh cũng chẳng còn tâm trạng nào để đón Tết. Cùng lắm, chỉ có anh Mạnh – người quản lý của anh – mang đến vài chiếc sủi cảo ấm lòng.
Tần Yến khẽ mỉm cười, ánh mắt chan chứa dịu dàng: "Anh cảm thấy, đây mới thực sự là cái Tết đầu tiên trong cuộc đời anh."
Ngu Ninh hoàn toàn thấu hiểu ý anh. Chỉ khi đón Tết cùng gia đình, cùng với người mình yêu thương, thì đó mới là một cái Tết trọn vẹn. Cô tựa vào vai anh, thì thầm: "Sau này chúng ta sẽ luôn cùng nhau đón Tết. Dù cho em có ở đoàn phim nào đi nữa, anh nhất định phải đến tìm em đấy!"
Tần Yến chỉ "ừm" khẽ một tiếng, nhưng cái siết tay đầy tin cậy đã thay cho mọi lời hứa hẹn.
Vừa bước xuống xe, cả hai đã thấy bố Ngu đứng chờ sẵn ở ngoài. Ngu Ninh reo lên một tiếng đầy phấn khích, rồi lao thẳng đến ôm chầm lấy ông: "Bố!"
Bố Ngu cũng rạng rỡ hẳn lên: "Mọi người đoán chừng đúng là giờ này con sẽ về. Bà nội cứ nằng nặc đòi ra đây đợi con, nhưng bố đã dỗ mãi mới chịu về nhà rồi."
Tần Yến cúi đầu chào bố Ngu trước, sau đó anh cùng tài xế đi lấy hành lý.
Bố Ngu lấy ra một phong bao lì xì đỏ thắm, đưa cho anh Vương – tài xế: "Anh Vương, chúc mừng năm mới nhé. Chúc anh năm mới dồi dào sức khỏe, tiền vào như nước!"
Anh Vương vẫn luôn là tài xế riêng của Ngu Ninh, anh đã giúp đỡ gia đình họ rất nhiều việc nên cũng khá thân thiết với bố Ngu. "Cô Ngu đã lì xì cho chúng cháu rồi ạ," anh Vương lễ phép nói.
Bố Ngu nhất quyết nhét phong bao lì xì vào tay anh Vương: "Cái này khác, cái này là tấm lòng của bác, là lời chúc Tết dành riêng cho cháu đấy."
"Anh Vương cứ nhận đi ạ," Ngu Ninh tươi cười nói thêm, "Đây là truyền thống của gia đình cháu mà."
Lúc này anh Vương mới nhận: "Cảm ơn chú Ngu. Năm mới này cháu chúc chú Ngu, cô Ngu, bà nội Ngu dồi dào sức khỏe, vạn sự như ý. Chúc Ngu Ninh và Tần Yến sự nghiệp suôn sẻ, tình cảm luôn đong đầy."
Ba Ngu cười lớn, vỗ vai anh Vương: "Hết Tết rồi nhớ sang nhà chú ăn cơm nhé. Chú không giữ cháu lại thêm nữa, mau về đi, để người nhà khỏi đợi."
Anh Vương gật đầu, cất kỹ bao lì xì: "Vậy được ạ. Chú, cháu đi trước nhé, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho cháu."
Mấy người Ngu Ninh tránh đường. Đợi xe lái đi rồi, Tần Yến mới mỗi tay xách một vali bước vào trong.
Ba Ngu nói: "Tiểu Tần, cháu về nhà để đồ xong thì mau qua đây nhé?"
Tần Yến để hành lý của Ngu Ninh ở nhà họ Ngu trước rồi đáp: "Cháu biết rồi ạ."
Ba Ngu cười lớn nói: "Chú mua nhiều đồ lắm đấy, có cả món cháu thích nữa."
Khi nghe câu nói này, lòng Tần Yến bỗng chùng xuống: "Vâng ạ."
Dứt lời, Tần Yến chào bà nội Ngu và mẹ Ngu một tiếng, sau đó mới xách hành lý về nhà mình. Anh phát hiện ở cửa nhà mình cũng có dán chữ phúc và câu đối mừng xuân, nhà cửa cũng được dọn dẹp tinh tươm.
Tuy rằng Tần Yến có gọi người giúp việc theo giờ, nhưng vào những ngày gần Tết thì người giúp việc đều nghỉ lễ hết. Chính mẹ Ngu đã ngỏ ý dọn dẹp nhà cửa giúp anh. Vốn dĩ Tần Yến đã từ chối vì không muốn làm phiền ai, nhưng khi nghe lời mẹ Ngu nói cuối cùng thì anh mới thật sự yên lòng.