Xuyên Thành Nữ Phụ Phản Diện, Nhưng Tôi Có Tiền. - Chương 25. Bấy Lâu Nay Ông Đang Làm Cái Chó Gì Vậy?
Cập nhật lúc: 05/12/2025 14:31
Sau một trận náo loạn nhỏ, Lý Thiên Hàn thành công đè bẹp sĩ khí của Lý Thiên Phúc, vẻ mặt hả hê chưa từng có.
Đồ đệ ngoan a, cháu gái bảo bối, tiểu tâm can lúc nào cũng hiểu lòng người như vậy a.
Ông ta hoàn toàn quên mất một cô cháu gái chạy ba bước đường núi lại chửi đổng một câu. Tất nhiên đối tượng bị chửi chính là ông. Nhưng làm sao chứ, đối nội tuy rối ren nhưng đối ngoại phải cùng trận tuyến như vậy biết không?
Chưa kịp để Lý Thiên Hàn hả hê đủ, tiếng s.ú.n.g chỉ thiên đã vang lên, mười ba tuyển thủ liền lao vút lên như gió. Dẫn đầu đoàn đua là Lý Nhất.
Màn hình quan sát to lớn được đặt ở 4 góc của sân, đảm bảo tất cả mọi người đều có thể theo dõi trận đấu.
Đã có nhiều thí sinh bắt đầu xảy ra mâu thuẫn và cạnh tranh lẫn nhau trên đường đua. Duy chỉ có Lý Nhất là một mình một ngựa. Vì sao? Vì không ai đuổi kịp a.
Trong lòng Lý Nhất cũng hiểu rõ, bản thân là tiên cơ của cả đội, chậm lại một chút, đồng đội sẽ khó khăn hơn một chút. Hơn nữa, ai biết trên đường đua lại không có kẻ ngán chân? Quy định không cấm cũng không cho phép, bọn chúng có thể lách luật. Tốt nhất là không cho chúng cơ hội chạm trán.
Chạy được một lúc liền thấy có kẻ đã song song với mình, đó là Lý Phiên của đội Lý Thanh Hiên. Hắn ta nhanh vậy sao?
Nhìn thấy tên này ngày một ép sát, ý định đẩy ngã mình xuống núi, lòng Lý Nhất lộp bộp. Ngay lúc Lý Phiên định ra tay, Lý Nhất đột ngột giảm tốc, Lý Phiên vồ hụt, suýt thì tự lấy thân mình tế núi. Khi hoàn hồn lại, Lý Nhất đã chạy xa, khuất dạng.
Lý Thanh Hiên theo dõi qua màn hình, tức giận mắng một câu "phế vật" rồi liếc nhìn sang Lý Thanh Thù.
Lúc này, Lý Thanh Thù cũng vô cùng bất mãn với hành động tiểu nhân của Lý Thanh Hiên, một tay cô lại làm ra dấu. Lý Thanh Hiên lại một lần nữa đơ ra.
Trên khán đài, cũng có kẻ đã nhìn thấy, nhưng tuyệt nhiên lại không ai dám lên tiếng hỏi, chỉ len lén đưa ánh mắt nhìn về phía Lý Thiên Hàn.
"Nghĩa là tiểu nhân bỉ ổi, thật đê tiện" Lý Thiên Hàn tự động phiên dịch. Nhận lấy ánh mắt cảm kích của mọi người.
Lý Thiên Phúc: "..." Hắn cảm thấy không phải ý nghĩa này, hắn thấy tên này đơn giản là muốn mắng hắn, nhưng hắn không có chứng cứ a.
Chưa đầy 25 phút, đã có thí sinh băng băng về đích, đó là Lý Nhất. Lý Thất nhanh chóng tiếp lấy dùi, một đường lao thẳng về phía núi lớn.
Lúc này, đám thí sinh còn lại chỉ mới chạy 3/4 quãng đường. Nếu không có gì đột xuất xảy ra, thắng thua coi như đã định.
"Này lão Hàn, hằng ngày ngươi huấn luyện bọn chúng như thế nào mà lại dưỡng ra một con hắc mã vậy?"
"Lão Bính, ta phải đính chính lại, không phải ta dưỡng ra một con hắc mã, mà là người ta dưỡng chắc chắn sẽ trở thành hắc mã."
"Phì. Kiêu căng ngạo mạn". Phúc lão sư lên tiếng khinh bỉ.
"Vì ta có vốn liếng a. Học trò của ta không bất tài vô dụng, lại không quen lối mòn bẩn thỉu, chỉ biết đi đường dương quang. Lại biết làm nở mày nỡ mặt lão sư a"
"Ngươi.."
"Ngươi ngươi ta ta cái gì, người ta đang hỏi lão Hàn phương pháp a. Ngươi muốn thì cũng có thể nghe, không thì bịt tai lại." Trịnh lão sư lên tiếng, thành công làm Phúc lão sư bẽ mặt "Này Lão Hàn, nói đi chứ."
"Đơn giản, ngươi chỉ cần xem bọn chúng là con lừa trong đội sản xuất là được"
"Ý ngươi là ngươi xem chúng là trâu ngựa. Vắt kiệt?"
"Đúng vậy"
Trịnh lão sư: "..."
Các lão sư khác đang cố học lỏm:"..."
Quên mất biệt danh ác ma trong trường huấn luyện của tên này. Hắn vô cùng tàn nhẫn với bản thân, càng tàn nhẫn với tân binh rơi vào tay hắn. Duy chỉ có Trịnh lão sư hướng ánh mắt thưởng thức về phía Lý Thiên Hàn, học được rồi.
Lý Thanh Hoằng đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng. Cảm thấy hình như có chuyện không may sắp xảy ra. Duy chỉ không ngờ nó lại trực tiếp đổ lên đầu mình. Giây trước còn có thể cảm thán về sức mạnh của đội bạn, ai biết tháng ngày sao hắn lại trở thành con lừa thứ hai của đội sản xuất đâu?
Sau 30 phút, Lý Cữu lại băng băng trở về đích. Lý Tam tiếp dùi trống, lao đi như một cơn gió.
Lúc này, đội bạn chỉ chạy được nữa vòng núi lần 2.
Cuối cùng sau 29 phút 36 giây, Lý Thanh Thù thành công cầm chiếc dùi trống, lao đi như một cơn gió. Tốc độ kinh người làm điểm xuất phát dấy lên một trận gió nhẹ. Mặc dù chỉ ba tuổi rưỡi nhưng cô đã cho toàn trường đua thấy được cái gì gọi là thân nhẹ như yến.
Trước khi vào trận đấu, thầy của cô đã dặn bản thân phải bộc lộ hết năng lực.
Một là để thầy có cái nhìn toàn diện. Vì khi chạy cùng đồng đội, Lý Thanh Thù phải chiếu cố nhiều người, không đại diện cho thực lực thật sự của cô.
Hai là do tộc trưởng yêu cầu. Bài kiểm tra này cũng chính là kiểm tra tư chất của các thí sinh. Vì thế che dấu là điều ngu ngốc. Kẻ nào cũng muốn thể hiện hết sức mình, ghi dấu ấn trước mặt tộc trưởng, che dấu thực lực hoàn toàn không cần thiết.
Tốc độ Lý Thanh Thù ngày một tăng và không có dấu hiệu giảm, càng chạy, cô càng hăng. Như một con hãn huyêts bảo mã, Lý Thanh Thù có sức bền kinh người. Chưa kịp để mọi người hoàn hồn, cô đã bắt kịp nhóm chạy thứ ba, thành công qua mặt kẻ dẫn đầu, băng băng về đích.
Chỉ với thời gian mười lăm phút, mặt trống hình hoa mai đỏ rung lên, từng tiếng trống vang dội được đánh lên. Lý Thanh Thù đánh hẳn một bài trống khải hoàn ca.
Cả hội trường reo hò vì chiến thắng của cô. Trong không khí náo nhiệt đó, tất cả mọi người đều có chung suy nghĩ.
"Thần tích, ta nhìn thấy được dấu vết của thần rồi"
"Một hậu bối có mã gene trên 5% còn có năng lực như vậy. Vậy...vậy chẳng phải lão tổ mang 13% mã gene kia có thể bay sao?"
"Lão Hàn à, ông nhặt được bảo bối rồi"
.....
Bản thân Hàn lão sư cũng không ngờ, Lý Thanh Thù lại dùng một nửa thời gian của người bình thường để hoàn thành phần chạy của mình. Bấy lâu nay, ông đang làm cái chó gì vậy? Tăng, riêng Lý Thanh Thù phải tăng gấp đôi, không, gấp ba lần cường độ huấn luyện so với những đứa trẻ khác.
Lúc này, Lý Thanh Thù bước xuống đài chung vui cùng đồng đội. Vạn vạn cũng không ngờ đến, vì bản thân thể hiện quá xuất sắc mà rước hoạ vào thân. Gấp ba lần huấn luyện thường ngày phải là con số như thế nào a!
