Xuyên Thành Nữ Phụ Phản Diện, Nhưng Tôi Có Tiền. - Chương 50
Cập nhật lúc: 08/12/2025 17:01
Nhìn thấy đầu mày của Hàn lão sư nhíu chặt, Lý Thanh Thù chột dạ đứng dậy, xoa xoa tay.
"Lão sư, à, ngại quá..cái đó...con đi thị sát lãnh địa đây, chắc chắn sẽ về trước giờ cơm tối.
Hai người...cứ tiếp tục...tạm biệt!"
Nói rồi, như một cơn gió, Lý Thanh Thù tóm lấy Lý Nhất mà chạy biến.
Trong lúc chạy đi hội họp với đám người Lý Nhị, Lý Nhất còn tranh thủ giơ ngón cái cho Lý Thanh Thù.
"Chủ tử, phản ứng nhanh nhẹn, lợi hại!"
"Xì, phải xem chủ t.ử của ngươi là ai. Ta là nữ cổ lộc Thanh Thù, há lại để một Hàn lão sư nắm thóp.
Xì, chỉ trách khu vực này an ninh quá tốt, coi như là xui xẻo!"
Dừng lại ở một ngã rẽ, xa xa đã thấy đám người Lý Nhị chạy đến. Lý Nhất tranh thủ thời gian, hỏi.
"Chủ tử, bên trong sân viện lúc nảy xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ta cũng không biết chính xác, nhưng thông qua cuộc trò chuyện lúc nảy thì khả năng là hành tung của chúng ta bị lộ. Có trinh sát lẻn vào đặt boom trong sân bay nhưng đã bị bắt."
"Ai lại có thể thó tay vào sân bay được?" Lý Nhị nhíu mày.
"Thương thành, lúc nảy lão sư có nhắc qua." Lý Thanh Thù cũng nhíu mày đầy nghi hoặc.
Đó là thế lực lớn đến mức nào chứ. Trong nguyên tác không đề cập đến vấn đề này. Vì tất cả đều đứng dưới góc nhìn của nam nữ chính. Mà chủ yếu cũng chỉ là yêu hận tình thù đan xen. Những chi tiết thương trường cũng không được viết một cách rõ ràng.
Và tất nhiên Thương thành là một tồn tại mà nam nữ chủ không có tư cách để biết. Vì thế ngoài việc tận lực moi thông tin từ tay lão Hàn, Lý Thanh Thù không còn cách nào khác để biết.
Cô xoa xoa huyệt thái dương đau nhức của mình. Những tưởng chuyến xuyên sách này là nằm thắng, hưởng lợi như một cô chiêu chính hiệu. Nhưng thực tế hoàn toàn khác xa những gì đã dự tính.
"Không nói nữa, chúng ta tranh thủ chạy quanh tường thành, tốt nhất là nắm rõ bố phòng nơi đây. Ta đã hứa với Hàn lão sư là về trước giờ cơm tối!"
Nói rồi, cả đám hì hục chạy. Cuối cùng cũng hoàn thành trước giờ cơm tối.
Cả đội đã hình thành thói quen ăn uống cùng nhau. Ăn không nói, ngủ không nói nên Lý Thanh Thù cứ nhịn rồi lại nhịn.
Sau khi đã ăn xong, Hàn lão sư thong thả lau tay như một quý ông sang trọng, liếc nhìn con khỉ con đang bị lửa đốt m.ô.n.g kia, nhếch mép.
"Muốn hỏi gì thì hỏi đi"
"Lão sư, Thương thành là kẻ nào?"
Lúc này, không chỉ Lý Thanh Thù, mà mười hai thư đồng cũng ngước ánh nhìn chăm chú, đổ dồn về phúa Hàn lão sư.
"Thương thành là tên của tổ chức một phiến quân phản động vùng biên giới Mạch Á."
Hàn lão sư nhấp một ngụm trà, thong thả gạt đi phần gợn, lại nhấp thêm một miếng. Vị đắng chát đọng lại nơi đầu lưỡi.
"Cách đây khoảng 20 năm, chiến sự của đế quốc và nước T bắt đầu căng thẳng. Nhưng cuối cùng thì Đế quốc vẫn thắng.
Tuy nhiên, tình hình đó cũng thúc đẩy một nhóm tội phạm quốc tế tề tựu về đây buôn lậu vũ khí đạn d.ư.ợ.c và chất cấm. Gây ra nhiều cuộc chinh biến.
Vì tính chất háu chiến của nước T, dân sinh khốn khổ, thuế má tăng cao. Một số người cầm đầu bắt đầu rục rịch. Kết cuộc là một đất nước bị chia thành 4 khu vực. Mà tiếp giáp với Mạch Á lại được dựng nên một tổ chức gọi là Thương thành.
Tổ chức này là tay say của nước Thiên Hậu bên kia bán cầu, là một tổ chức được thừa nhận bởi Quốc tế, xem như một tiểu quốc.
Chúng luôn tìm cách tuồng hàng cấm vào Đế quốc, là một con rệp đ.á.n.h mãi không c.h.ế.t.
Vì thế khu vực Mạch Á dần trở nên biến động và hỗn loạn như ngày nay."
"Nhưng rõ ràng, tiểu quốc này phải diệt!" Lý Nhất lên tiếng.
"Đúng vậy, nó phải bị diệt" Hàn lão sư chậm rãi đồng tình.
"Ta đã từng xâm nhập vào trung tâm của thành phố này. Các con biết cảnh tượng mà ta gặp phải là gì không?"
Như một người cha già nhớ lại chuyện xưa, trong ánh mắt của ông thấp thoáng nổi buồn và sự căm phẫn.
"Bọn chúng bắt trẻ con làm nô lệ, lại dùng cách tra tấn phụ nữ làm trò tiêu khiển.
Nơi đó có đấu trường người, cũng có nhà máy sữa người cũng có nơi công khai bán chất cấm.
Nơi đó là cuộc chơi của những kẻ cầm quyền, liên đới với rất nhiều quốc gia. Và tội ác của chúng được công nhận. Bọn chúng tận hưởng thú khoái lạc trên xác đồng loại, và chưa bao giờ giá trị sinh mạng lại rẻ rúng đến thế!"
Lý Thanh Thù nghiêm túc lắng nghe những lời nói của Hàn lão sư, mới chậm rãi lên tiếng.
"Những việc của giới cầm quyền ở Thương thành là phạm pháp?"
"Đúng vậy!"
"Vậy gia tộc của chúng ta cùng với những thế gia đại tộc khác đang mở rộng thị trường kinh doanh và xây đại bản doanh ở nước ngoài cũng nhằm mục đích cho việc này?"
"Đúng! Mà cũng không đúng.
Đúng thật chúng ta mở rộng ra nước ngoài, xây dựng thế lực nhằm thâu tóm tình hình quốc tế. Đợi một ngọn gió đông. Những quan chức cấp cao kia phải ngã xuống.
Nhưng cũng không loại trừ khả năng bảo vệ và củng cố địa vị gia tộc.
Đạo lý không nên bỏ trứng trong cùng một cái rỗ, chắc các con phải hiểu.
Chính quyền có thể sẽ thay đổi người đứng đầu, nhưng gia tộc của chúng ta phải đứng vững trong mọi tình huống.
Thật ra đế quốc dùng chúng ta, có kính cũng có sợ. Mà nỗi sợ của một kẻ cầm quyền luôn là thứ ám ảnh và mơ hồ nhất.
Một khi có sát ý, gia tộc phải đảm bảo có thể tiêu diệt gọn hoặc an toàn rút lui.
Vì thế dù các con có đối nghịch, có tranh đoạt thì một nét bút không thể viết ra hai chữ Lý.
Đó là lý do tại sao các con được gia tộc trọng huấn."
Tan tầm, Lý Thanh Thù lững thửng đi về viện của mình. Cô nằm sấp lên chiếc giường mềm mại, ngưởi một mùi đàn hương dịu dàng quanh quẩn trên chóp mũi.
Cô đã đến đây được mười năm, không, là mười năm rưỡi.
Cứ nghĩ cuộc đời chỉ đấu đá tranh giành tài sản là to lớn nhất rồi. Lại không ngờ mới ba tuổi đã dại dột bơi thẳng vào vũng nước đục này.
Nhưng rõ ràng, trời trao ai thần lực người ấy liền phải gánh vác lớn lao. Chỉ khi mọi thứ kết thúc, cô mới có thể làm một Lý Thanh Thù tiêu d.a.o tự tại.
Thế lực ngầm phía sau quá nhiều, cũng quá mệt mỏi để dây vào.
Rõ ràng ý định đến tộc học là tránh tuyến truyện chính. Giờ thì hay rồi, từ phó bản bình thường trực tiếp khiêu chiến lên hàng cao cấp. Dù có hối cũng không kịp.
"Lý Thanh thù, đời trước đã là người bình thường, đời này phải là người trên vạn người, báo đáp gia tộc, báo đáp Quốc gia. Cố lên!"
Nhưng..vẫn là người bình thường tốt hơn.
Lẩm bẩm vài câu, Lý Thanh Thù liền chìm vào giấc ngủ. Đôi mày vẫn cau chặt.
Trong mơ, cô thấy mình trở lại cô nhi viện, được viện trưởng tết cho hai b.í.m tóc thật xinh.
Lại thấy mình tăng ca ngày đêm dẫn đến đột tử, gục ngay trên bàn làm việc.
Quay đi lại thấy bản thân nằm trong một vòng tay ấm áp của mẹ, quanh quẩn trong ngôi nhà đầy ắp tình thương. Lại thấy họ vùi thân trong vũng máu, c.h.ế.t không hề nhắm mắt.
Lý Thanh Thù giật mình tỉnh lại, trán rịn đầy mồ hôi.
Nổi bất an trong lòng dâng lên không ít.
Lúc này, cô đã xác định được mục tiêu của mình. Phải đủ lớn mạnh, phải mạnh mẽ hơn nữa để có thể bảo vệ những người mình thương yêu. Kiếp này mới có thể trọn vẹn.
Không ngủ được nữa, Lý Thanh Thù lại bắt đầu xem lại những bản vẽ thô của TT01, tìm tòi phương pháp cải tiến mới.
Bất giác, tiếng chuông báo giờ của ổ báu vang lên, đồng hồ đã điểm 5 giờ 30 phút sáng. Lý Thanh Thù liền đem hai quầng thâm mắt của mình mà đến nhà ăn.
Vừa gặm bánh bao vừa chống chọi với ánh mắt như d.a.o găm của Hàn lão sư.
Lý Thanh Thù chột dạ, co rúm người lại để giảm bớt sự tồn tại của mình. Hiếm khi Hàn lão sư chỉ nhíu mày mà không lên tiếng.
Lý Thanh Thù thầm thở phào nhẹ nhõm. May quá, lão sư không cắt điện phòng cô như lúc trước.
"Ăn sáng xong, cả nhóm tập trung di chuyển đến chiến khu, tham gia lễ kết nạp quân nhân, nhận quang não.
Sau một tháng làm quen với ổ báu, tất cả sẽ phải di chuyển sang quân khu đóng quân 1 năm. Rõ chưa?"
"Rõ ạ!"
