Xuyên Thành Quả Phụ : Được Thợ Săn Hung Danh Mua Về Làm Vợ - Chương 70: Mặt Dày Tới Cửa, Ép Người Ta Nhận Vào Nhà

Cập nhật lúc: 03/09/2025 12:08

“Rầm!”

Mỹ Ngọc quận chúa vừa dứt lời, Bạc Ngôn Sơn đã thản nhiên khép mạnh cánh cửa, trong đêm tối vang lên một tiếng động nặng nề. Chàng xoay người, chắc tay gài then cửa, rồi thản nhiên rời khỏi, không đoái hoài tới hai người ngoài cửa nữa.

Mỹ Ngọc quận chúa ngơ ngác đứng nhìn cánh cửa đóng chặt, khí lạnh len lỏi giữa đêm hạ càng khiến nàng thêm bẽ bàng. Một lúc lâu, nàng mới từ từ quay đầu, trừng mắt nhìn Quan Song Nhi đang cầm đèn lồng:

“Ngươi không phải nói, chỉ cần ta tỏ ra yếu đuối, giả vờ đáng thương, tối nay nhất định có thể ở lại nhà Ngôn Sơn đại ca sao? Giờ người ta chẳng buồn đáp lời, thậm chí còn đóng cửa mặc kệ ta, rốt cuộc là chuyện gì?”

Quan Song Nhi ngàn vạn lần cũng không ngờ Bạc Ngôn Sơn lại tuyệt tình đến vậy, để Mỹ Ngọc quận chúa nói hết rồi vẫn không mở miệng, cứ thế đóng cửa, giống như đuổi kẻ xa lạ, không mảy may động lòng.

Mỹ Ngọc quận chúa thấy nha hoàn vẫn ngẩn ngơ, lập tức nổi giận, véo mạnh vào cánh tay Quan Song Nhi:

“Ta hỏi ngươi, ngươi còn ngây ra đó làm gì? Coi thường bản quận chúa sao?”

Bị đau, Quan Song Nhi vội vàng lấy lại tinh thần, khúm núm đáp:

“Quận chúa, nô tỳ đang nghĩ cách giúp người vào được nhà Bạc quan nhân…”

Mỹ Ngọc quận chúa hằm hằm:

“Vậy đã nghĩ ra chưa?”

Quan Song Nhi vội vàng:

“Nô tỳ vẫn đang nghĩ, xin quận chúa chờ thêm chốc lát…”

Mỹ Ngọc quận chúa sốt ruột thúc giục:

“Mau nghĩ đi! Ngoài này muỗi nhiều, ta bị cắn đến ngứa phát điên!”

Giữa mùa hạ, không hương trừ muỗi, mới ở ngoài đã bị đốt khắp người. Mỹ Ngọc quận chúa bực bội không thôi.

Trong phòng, Kim Mãn Ngân ngồi trên giường trúc, phe phẩy quạt, hỏi khi thấy Bạc Ngôn Sơn trở vào:

“Bên ngoài là ai vậy? Có chuyện gì sao?”

Bạc Ngôn Sơn cởi áo khoác, đặt lên ghế, rồi lên giường nằm xuống:

“Không có ai cả, chỉ là dã thú trên núi xuống va vào cửa.”

Kim Mãn Ngân khẽ ngừng tay, nghiêng đầu nhìn phu quân, mỉm cười:

“Chàng xem ta dễ lừa đến thế sao? Động tĩnh như vậy mà nói là dã thú, ta chẳng lẽ không phân biệt được?”

Bạc Ngôn Sơn không đáp, chỉ khẽ nghiêng người, dang tay ôm chặt lấy nàng, cúi đầu hôn lên môi nàng, bá đạo và ngang ngược, không cho nàng nói thêm lời nào.

Kim Mãn Ngân hơi giãy giụa, nhưng sức lực ấy chỉ như gãi ngứa cho Bạc Ngôn Sơn. Chàng giữ chặt lấy tay nàng, để nàng tùy ý cào lên lưng mình, càng thêm đắm chìm.

Bên ngoài, tiếng gõ cửa lại vang lên, dù không còn dồn dập như trước nhưng vẫn rõ mồn một.

Kim Mãn Ngân lẩm bẩm:

“Ngày nào cũng có người đến quấy rầy…”

Bạc Ngôn Sơn vừa vỗ về, vừa nhẹ nhàng bịt tai nàng lại:

“Nàng nghe nhầm rồi, bên ngoài không ai cả…”

“Rõ ràng có người… Ưm…”

Kim Mãn Ngân còn chưa kịp nói hết câu, đã bị Bạc Ngôn Sơn ngăn lại bằng một nụ hôn sâu, hoàn toàn không cho nàng mở miệng.

Bên ngoài, Mỹ Ngọc quận chúa gần như phát điên vì bị muỗi cắn, lại bị khóa ngoài cửa, nổi giận trút lên Quan Song Nhi:

“Tất cả là tại ngươi, bày trò hại ta thành thế này! Đau c.h.ế.t đi được, ngứa c.h.ế.t đi được!”

Quan Song Nhi vừa bị đánh, vừa phải gõ cửa nhỏ giọng năn nỉ:

“Quận chúa bớt giận, nô tỳ sẽ nghĩ cách, chỉ cần chờ thêm chút nữa…”

Kỳ thực nàng biết trong nhà căn bản chẳng ai muốn mở cửa, nghĩ cũng chẳng ra biện pháp nào.

Kim Minh Châu cũng nghe tiếng gõ cửa, vốn nghĩ Bạc Ngôn Sơn không quan tâm thì mình cũng kệ, nhưng tiếng gõ kéo dài mãi, nàng bèn dậy đến gần cửa nghe ngóng. Nghe lỏm được đôi câu đối thoại bên ngoài, lại loáng thoáng nhận ra trong phòng Kim Mãn Ngân và Bạc Ngôn Sơn có động tĩnh mờ ám, lập tức hiểu ý, lặng lẽ rời đi, cầm quạt ra ngồi trước cửa sân, vừa quạt vừa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Nàng muốn nghe cho kỹ, sau này sẽ kể lại với Kim Mãn Ngân, để tỉ ấy đề phòng người ngoài, khỏi bị thiệt thòi.

Qua gần một canh giờ, Bạc Ngôn Sơn cẩn thận lấy nước ấm lau mồ hôi cho Kim Mãn Ngân, đặt một thùng đá bên giường, dịu dàng quạt cho nàng đến khi nàng ngủ say, mới mặc quần, xách đèn ra ngoài.

Kim Minh Châu thấy hắn ra, vội vàng đứng dậy hành lễ:

“Ca ca…”

Bạc Ngôn Sơn nhìn thấy nàng cũng không lấy làm lạ:

“Mau về phòng nghỉ ngơi đi.”

Kim Minh Châu vâng một tiếng, liền về phòng, chỉ khi chắc chắn Bạc Ngôn Sơn đã đi khỏi mới dám nhẹ nhàng khép cửa lại.

Bạc Ngôn Sơn mở cổng, ánh đèn bừng sáng, lập tức ngửi thấy hương thơm nồng nặc từ thân thể Mỹ Ngọc quận chúa.

Hắn cau mày hắt xì một tiếng, mặt lạnh tanh.

Mỹ Ngọc quận chúa thấy hắn, đôi mắt ngân ngấn nước, tỏ ra yếu đuối đáng thương:

“Ngôn Sơn đại ca, ngoài này muỗi cắn nhiều quá, ta bị đốt không chịu nổi…”

Bạc Ngôn Sơn nâng đèn, soi sáng quanh sân, thản nhiên đáp:

“Ngươi bị muỗi cắn là chuyện của ngươi, chẳng liên quan gì tới ta. Nương tử ta còn đang nghỉ, ta cũng phải nghỉ ngơi. Ngươi cứ cố chấp tới đây, chẳng khác nào bôi nhọ thể diện phủ Thân vương.”

hắn mình trần, trên n.g.ự.c còn hằn vết cào đỏ, dưới ánh đèn càng nổi bật.

Mỹ Ngọc quận chúa nhìn không chớp mắt, trong lòng càng thêm đố kỵ.

Bao năm nàng mơ tưởng một trượng phu như vậy, cuối cùng lại bị một nữ nhân quê mùa đoạt mất, sao có thể cam tâm?

Nàng lấy tay gạt nước mắt, thấp giọng năn nỉ:

“Ta biết rồi, đêm nay không nơi nương thân, ngươi vì tình nghĩa với phụ vương và đại ca ta, cho ta tá túc một đêm thôi. Sáng mai, ta nhất định sẽ đi.”

Bạc Ngôn Sơn nghiêm mặt:

“Chiều nay ngươi cũng nói như vậy, giờ lại lặp lại. Ta có thể tin ngươi sao?”

Mỹ Ngọc quận chúa rưng rưng nước mắt, vừa tủi thân vừa tức giận:

“Ngươi không tin cũng được, ta không thể đêm hôm mò mẫm ra trấn trên, chỉ đành ngồi trước cửa nhà ngươi một đêm. Sáng mai ta sẽ đi, chỉ cầu một đêm trú tạm, Ngôn Sơn đại ca, được không?”

Bạc Ngôn Sơn im lặng hồi lâu, cuối cùng mở cổng, chỉ lối:

“Chỉ một đêm, mai phải rời đi, nếu không, chớ trách ta vô tình.”

Mỹ Ngọc quận chúa mừng rỡ, cùng Quan Song Nhi bước vào.

Bạc Ngôn Sơn đóng cổng cài then, cầm đèn dẫn đường, không ngoái lại nhìn.

Đưa hai người tới phòng sát cạnh chỗ Kim Minh Châu ở, Bạc Ngôn Sơn đẩy cửa:

“Ở đây ngủ, không được ồn ào.”

Phòng không thông gió, vừa mở cửa đã một luồng nóng hầm hập xộc ra.

Mỹ Ngọc quận chúa che mũi bằng tay áo, muốn nũng nịu nhưng vừa thấy ánh mắt Bạc Ngôn Sơn liền nuốt lời, chỉ cười gượng:

“Có nơi ngủ đã là may mắn, ta không dám đòi hỏi gì thêm.”

Bạc Ngôn Sơn lạnh lùng:

“Mai vừa sáng, ta sẽ gọi dậy, nhớ rời đi.”

Nói xong, hắn trở về nhà chính, cẩn thận đóng cửa, như sợ quận chúa lại bám theo.

Mỹ Ngọc quận chúa tức giận siết chặt cổ tay Quan Song Nhi, ánh mắt phẫn uất.

Bị kéo vào phòng tối om, nóng nực, muỗi dày đặc, nàng càng thêm thất vọng, chỉ đành cam chịu.

Quan Song Nhi lí nhí:

“Quận chúa, người buông tay để nô tỳ đi dọn phòng đã.”

Mỹ Ngọc quận chúa buông tay:

“Thu dọn cho sạch sẽ!”

Quan Song Nhi răm rắp nghe lời, mở cửa sổ lấy ánh sáng, dọn dẹp căn phòng hẹp tối.

Bạc Ngôn Sơn về phòng, nhét chút bông vào tai nương tử, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, một tay quạt gió cho nàng ngủ yên.

Kim Mãn Ngân ngủ một mạch tới khi mặt trời lên cao, tỉnh dậy mới phát hiện trên giường chỉ còn một mình.

Nàng thay y phục, chỉnh trang, ra sân đã thấy mọi người làm việc đâu vào đấy.

Kim Minh Châu đem chuyện đêm qua kể lại, Kim Mãn Ngân mỉm cười dặn dò:

“Việc này chỉ cần ta biết là đủ, chớ để ai khác hay.”

Kim Minh Châu gật đầu, vẫn chưa yên lòng:

“Chỉ sợ Mỹ Ngọc quận chúa lại giở trò, mong tỷ tỷ cẩn trọng.”

Kim Mãn Ngân tự tin:

“Ta tin ca ca ngươi, cứ yên tâm mà làm việc, chăm lo cho xưởng cho tốt. Đợi ta gom đủ bạc, mua thêm đất, mai này chẳng phải bận tâm điều gì.”

Nàng vừa nói vừa đi ra sau vườn, lấy bồ câu đưa tin gửi thư cho Tiêu Cửu nương, báo cho tỷ ấy mọi chuyện.

Bận rộn cả sáng, Bạc Ngôn Sơn mang từ trấn về nửa con heo, lại mua thêm dưa quả. Mọi người trong xưởng ai cũng được chia phần thịt, ai nấy phấn khởi làm việc.

Bữa trưa, cả nhà ăn uống vui vẻ, Kim Mãn Ngân đợi mọi người ăn xong mới nói với Bạc Ngôn Sơn:

“Chờ vài hôm nữa, ta giao hết việc trong xưởng lại cho Minh Châu, rồi chúng ta lên kinh thành một chuyến.”

Bạc Ngôn Sơn nghe thế, tay cầm quạt ngừng lại:

“Đi kinh thành là vì chuyện của Mỹ Ngọc quận chúa?”

Kim Mãn Ngân gật đầu, ánh mắt kiên định:

“Đúng, người như quận chúa ấy, ngạo mạn không ai kiểm soát nổi, tự cho mình là pháo hoa, thích đốt lúc nào thì đốt.

Chàng không động lòng, nhưng không cản nổi người ta dây dưa, tối qua lại mò tới cửa, đủ thấy chỉ cần chậm trễ là thành bị động.”

“Vậy nàng định đối phó thế nào?”

Kim Mãn Ngân cười, khí thế tự tin:

“Giang quốc vừa qua binh đao, cần dưỡng sức, nhà nhà còn thiếu bạc. Chẳng ai lại quay lưng với bạc trắng cả.

Huống chi, Thân vương và hai vị công tử đều nhờ chiến công mà có được vinh hiển, danh vọng ấy có thực có hư, chỉ cần động chút là biết ngay.

Nếu họ không quản nổi nữ nhi, ta sẽ khiến họ tự sinh chuyện phiền phức mà bận rộn, còn huống hồ, bao nhiêu chiến công của họ, phần lớn đều là do chàng nhường nhịn mà có đó thôi.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.