Xuyên Thành Quả Phụ : Được Thợ Săn Hung Danh Mua Về Làm Vợ - Chương 80: Trừng Trị Kẻ Lang Tâm Cẩu Phế, Báo Ứng Bắt Đầu

Cập nhật lúc: 03/09/2025 12:09

Bạc Ngôn Sơn nghe vậy, đôi mày cau chặt, ánh mắt trầm xuống:

“Ý của Vệ thiếu tướng là, Mỹ Ngọc quận chúa vì muốn được tự do, nên đã hạ độc g.i.ế.c chính trượng phu mình sao?”

Vệ nghĩa tướng quân - Vệ Nghĩa Trung - đứng dậy tiếp lời:

“Đúng vậy, Bạc đại ca. Ban đầu ta chỉ định cho người dò xét, xem thử tẩu tử có bị giam lỏng ở Linh hầu phủ hay không.

Nào ngờ, người mà ta phái đi lại chính là kẻ từng thay Mỹ Ngọc quận chúa mua thuốc độc. Hắn tưởng người của ta là do Mỹ Ngọc phái tới diệt khẩu, nên sợ hãi quỳ lạy, thề sống thề c.h.ế.t sẽ không hé lộ nửa lời về chuyện hạ độc Linh hầu gia.”

“Người của ta nghe vậy liền cấp báo với ta. Ta lại cho người hỏi kỹ, mới biết Linh hầu gia tuy thân thể không tốt, song nếu tĩnh dưỡng cẩn thận thì việc thành thân, sinh con chẳng có gì trở ngại, sống thêm bốn năm mươi năm cũng chẳng khó.

Nhưng Mỹ Ngọc quận chúa lại chẳng muốn cho hắn sống, trong thuốc bổ, thuốc dưỡng sinh của Linh hầu gia hàng ngày đều bị nàng bỏ vào loại độc dược chậm phát tác - trường kỳ độc Đà La. Loại độc này ngấm lâu, chí ít nửa năm mới lấy mạng, lại khó mà tra xét ra.”

“Quận chúa cùng Linh hầu gia thành hôn chưa đầy ba tháng, đã ngấm ngầm mua độc, từng chút từng chút cho chàng dùng, tới chưa đầy một năm, Linh hầu gia lâm bệnh qua đời.

Sau khi trượng phu chết, quận chúa cho đổi sạch hết tôi tớ trong phủ, ai từng gần gũi với Linh hầu gia đều bị đổi đi hoặc đuổi khỏi phủ.”

“Lão phu nhân Linh hầu phủ vốn bị thương tật từ trẻ, nghi ngờ cơm nước của con mình có vấn đề, Mỹ Ngọc sợ bị tra ra, mượn ngày mưa lớn cố ý sai người xô bà ngã gãy chân ngoài trời, dầm mưa lạnh thấu xương mới chịu cho người đưa về.

Từ đó quyền quản lý kho phủ, ngân khố đều rơi vào tay nàng, từng bước ép lão phu nhân vào chỗ chết, chỉ còn chút hơi tàn giữ thân.”

Bạc Ngôn Sơn lặng người, xưa kia trong mắt chàng, Mỹ Ngọc quận chúa vốn là nữ tử nhu hòa, kiều mị, chẳng ngờ vài năm ngắn ngủi đã biến thành loại độc phụ tâm như rắn rết, không từ thủ đoạn.

Giết phu quân, hại bà bà, cưỡng đoạt tài sản, lại còn ngang nhiên bắt vợ người khác, hại c.h.ế.t hài nhi của người.

Bạc Ngôn Sơn nắm chặt song quyền, lạnh lùng nói:

“Ta muốn đến Linh hầu phủ một chuyến. Phu thê ta là người chịu oan khuất, hài nhi ta cũng vì nàng mà mất mạng. Mỹ Ngọc quận chúa, nàng ta nhất định phải trả giá bằng tính mạng của mình!”

Các công tử tại trường nghe vậy đều biết rõ sự tình, ai nấy đều đồng lòng phẫn nộ, nhưng vẫn giữ lý trí, cùng nhau thuyết phục:

“Bạc đại ca, chuyện này không cần tự mình mạo hiểm. Ta sẽ nhờ mẫu thân, hoặc tỷ tỷ, dẫn người tới Linh hầu phủ, trực tiếp đưa lão phu nhân ra ngoài.

Lão phu nhân vốn là thê tử của danh tướng sa trường, chỉ cần rời phủ, đến thẳng hoàng cung cầu kiến, ắt có thể khiến Hoàng thượng thấu tình đạt lý, phái người điều tra tường tận.”

“Bạc đại ca, quốc công phủ này người hầu đông đúc, thê tử huynh còn yếu,huynh nên ở lại bên cạnh chăm sóc, việc báo thù này giao cho huynh đệ chúng ta.

Bọn ta sẽ để mẫu thân mình, cùng mẫu thân Vệ nghĩa tướng quân phối hợp, mang đủ hộ vệ, dù Linh hầu phủ là hang hùm ổ sói cũng không ngăn nổi.”

“Chỉ cần cứu được lão phu nhân, mượn uy danh lão tướng nơi biên ải, cầu xin Hoàng thượng làm chủ, công đạo tất được phơi bày, những kẻ gây nên tội ác đều không thoát được đâu.”

Nghe vậy, Bạc Ngôn Sơn cảm kích ôm quyền thật sâu, dập đầu hành lễ:

“Ân tình của các vị, phu thê ta đời này xin ghi khắc!”

Vệ Nghĩa Trung cùng chư vị công tử vội vàng đỡ dậy:

“Bạc đại ca, sao lại khách khí như vậy. Huynh là đại ca của chúng ta, chuyện của đại ca, đám huynh đệ này nhất định liều mạng đi trước.”

“Huynh đệ sống c.h.ế.t ngoài chiến trường đều từng nhờ huynh cứu một mạng, nay giúp huynh báo thù, là chuyện hiển nhiên.”

Vừa lúc ấy, cửa ngoài có người hầu chạy vào bẩm báo:

“Công tử, ngoài cửa có Thế tử phủ Thân vương đến, nói muốn gặp Bạc gia để dâng lễ bồi tội.”

Thái Minh Thanh cau mày, liếc nhìn mọi người:

“Hắn lại định bày trò gì nữa đây, lúc này mà còn dám mang lễ tới?”

Vệ Nghĩa Trung cười lạnh, vén tay áo:

“Mặc kệ hắn tới làm gì, hôm nay ta phải dạy cho tên lang tâm cẩu phế ấy một trận nhớ đời mới được!”

Các công tử nhà họ Tần, họ Lưu, họ Bính đều đồng loạt phụ họa:

“Phải, đánh cho hắn một trận!

Đúng, để xem hắn còn mặt mũi nào dám tới nhận người!”

Không đợi Bạc Ngôn Sơn ngăn cản, bọn họ đã ào ra ngoài, vừa thấy Thế tử thành Thân vương đứng ở cửa, liền xông lên đánh tới tấp, không chút lưu tình.

Thành Thế tử bị đánh liên tiếp, loạng choạng suýt ngã, mấy lần bị đạp tới chảy m.á.u mũi miệng mà không dám đánh trả.

Bọn họ vừa đánh vừa mắng:

“Lang tâm cẩu phế, ân nhân cứu mạng mà các ngươi báo đáp như vậy sao?”

“Cứu chó còn biết vẫy đuôi, các ngươi lại lấy oán trả ân!”

“Bạc đại ca cực khổ lắm mới yên bề gia thất , vừa có hài tử lại bị các ngươi làm cho tuyệt hậu, có còn là người nữa không?”

“Nhà các ngươi con đàn cháu đống, lại hại người ta mất con, đêm về không sợ ác mộng à?”

“Đồ vô lương tâm, còn mặt mũi tới đây cầu xin gì?”

Thành Thế tử bị đánh đến mình đầy vết thương, m.á.u me be bét, nhưng vẫn cố gắng đứng dậy, hướng về Thái Minh Thanh:

“Minh Thanh, ta muốn gặp Bạc đại ca, phiền ngươi báo giúp.”

Thái Minh Thanh lạnh nhạt phất tay áo:

“Quốc công phủ không chào đón người phủ Thân vương, ngươi đi đi.”

Thành Thế tử ôm một chiếc hộp, nghẹn ngào không dám bước vào, chỉ cúi đầu đặt hộp xuống đất, lại mang ra thêm một hộp thuốc bổ do Hoàng thượng ban, rồi lùi lại hai bước:

“Bạc đại ca, tất cả là lỗi của phủ Thân vương chúng ta, bồi tội này chưa đủ, chỉ mong huynh nhận lấy thuốc này để phu nhân dưỡng thể.”

Vệ Nghĩa Trung không nhịn được, giơ chân đá bay hai chiếc hộp:

“Giả nhân giả nghĩa!

Hoàng hậu ngày mai sẽ cho ngự y tới xem bệnh cho đại tẩu, cần gì tới các ngươi?”

Bạc Ngôn Sơn đứng ở cửa, giọng lãnh đạm:

“Thành Thế tử, ngoài một mạng đổi một mạng, phủ Thân vương các ngươi đừng mong dùng gì bù đắp. Từ nay về sau, không mong nhìn thấy bất kỳ ai nhà các ngươi.”

Thành Thế tử cúi đầu hành lễ, lặng lẽ thu lại lễ vật, rời khỏi phủ Quốc công, bóng lưng thê lương, không dám quay đầu lại.

Tối ấy, không chỉ phủ Bạc Ngôn Sơn thao thức, mà nhà nhà quyền quý trên kinh thành đều bận rộn.

Nhiều nhà thế gia đưa các phu nhân, bà chủ mang theo hộ vệ, bộc xáo tới Linh hầu phủ, trực tiếp phá cửa, đem lão phu nhân giải cứu.

Về phía Mỹ Ngọc quận chúa, nửa đêm nàng đau đớn tỉnh lại, phát hiện một cánh tay đã bị chặt đứt, liền gào thét thảm thiết:

“Cứu mạng! Ai tới cứu ta! Ta muốn trở về Linh hầu phủ!”

Nhưng mặc cho nàng khóc lóc, đập phá, xung quanh vẫn yên lặng như tờ, tôi tớ đều bị nhốt, không một ai dám hé mặt.

Nàng giận dữ lao ra ngoài viện, lại bị thị vệ cản đường:

“Quận chúa, vương gia đã căn dặn, người không được rời khỏi viện, nếu cố tình, đừng trách chúng ta vô lễ.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.