Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức Lấy Chồng Ở Thập Niên 70 - Chương 14
Cập nhật lúc: 29/10/2025 03:32
“Có thể?” Tô Tình ánh mắt sáng lên.
“Ân.” Vệ Thế Quốc quay mặt đi không xem nàng, ứng thanh.
“Vẫn là ngươi đau ta, kia xin nghỉ liền giao cho ngươi!” Tô Tình không khách khí nói.
Vệ Thế Quốc thiếu chút nữa bị thủy cấp sặc đến, hối hận làm nàng xin nghỉ, nữ nhân này nói cái gì đều dám nói!
Tô Tình đương nhiên dám nói, ở cái này đại bối cảnh hạ, có thể làm nàng không cần đi làm công nam nhân chính là hảo nam nhân a.
Còn yêu cầu cái gì a? Chủ động cho nàng xin nghỉ đâu.
Vì vậy, cô không chỉ miệng nói lời cảm ơn, mà còn đưa cho Vệ Thế Quốc một quả hồng ngâm chín để anh ngọt miệng.
Vệ Thế Quốc vừa ăn hồng vừa đến xin nghỉ với đội trưởng họ Mã.
Đội trưởng họ Mã cũng khá thông cảm, nói: "Hiện giờ trời nóng, vợ anh lại đang mang bầu, muốn nghỉ thì cứ nghỉ đi, nhưng anh phải chịu mất mười công điểm."
"Ừ." Vệ Thế Quốc gật đầu.
Đội trưởng họ Mã vui vẻ vỗ vai anh, bảo: "Đi làm đi." Chẳng trách anh sẵn lòng chiếu cố Vệ Thế Quốc hơn một chút, đúng là chàng trai trẻ này không tệ chút nào.
Nếu không phải thành phần gia đình anh ta quá kém, thì người kế nhiệm chức đội trưởng này, anh ta chính là ứng viên tốt nhất.
Nhưng vì thành phần, chuyện tranh cử đó khỏi phải nghĩ.
Vệ Thế Quốc đợi tiểu Vương Cương cùng đi, Vương Cương vừa đến đã thấy anh, không nói hai lời lập tức chạy tới, tò mò hỏi: "Mau kể cho tớ nghe, cô vợ kia của cậu bị cậu thu phục thế nào? Tớ thấy tính cô ta đúng là kiêu ngạo thật, ngoài thanh niên trí thức họ Bùi ra xem ai cũng không vừa mắt, vậy mà giờ lại bỏ thanh niên trí thức Bùi để về sống chung với cậu!"
Vệ Thế Quốc bất giác nhớ đến dáng vẻ dịu dàng, mềm mại của người phụ nữ trong nhà, nhưng anh biết, tất cả những biểu hiện bên ngoài kia của cô đều là giả tạo.
Tất cả chỉ vì cô ta không có tiền.
Hơn nữa, cô ta căn bản cũng không có thai, mới mấy ngày đã biết có thai, đi bệnh viện khám chưa chắc đã kiểm tra ra!
Lời nói dối này hơi quá, không biết đến lúc nào sẽ bị lật tẩy.
"Đều là giả cả." Vệ Thế Quốc không nói với ai khác, nhưng với người bạn thân này thì không giấu, lạnh lùng đáp.
"Hả?" Vương Cương sửng sốt: "Ý cậu là sao?"
"Cô ấy không có thai." Vệ Thế Quốc nói.
Vương Cương trợn mắt há hốc mồm: "Vậy hai người các cậu đúng là vợ chồng giả sao?"
Chuyện vợ chồng giả cả làng đều biết, Vương Cương đương nhiên cũng nghe vợ anh ta kể rồi, nhưng không mấy tin, bởi vì ông anh kết nghĩa này của anh đâu phải hạng người dễ bắt nạt, hai người đều ngủ chung một giường rồi, mà còn có thể là vợ chồng giả sao?
Cứ mặc kệ, trước hết cứ làm cho bụng cô ta to lên đã, thế thì chẳng phải cô ta sẽ an phận sống chung với cậu rồi sao?
Vệ Thế Quốc lắc đầu, anh cũng không nói rõ được quan hệ giữa hai người bây giờ rốt cuộc là thế nào.
Nói là vợ chồng giả, thì đã có danh phận vợ chồng thật; nói là có tình thật, thì họ lại chẳng có tình cảm gì.
Anh không dám coi cô là vợ, trong lòng cô anh là thứ gì anh cũng tự biết, nhiều lắm thì chỉ là một tên nô bộc.
Vương Cương liền góp ý, chủ yếu là khuyên anh đừng do dự, đàn bà đều giống nhau, trên giường mà hầu hạ cô ta sướng rồi, xuống giường cái gì cũng dễ nói.
Ông anh kết nghĩa của anh thế nào, đứa em chung lớn lên này rõ nhất, khỏi phải lo trên giường đàn bà không bằng lòng.
Vệ Thế Quốc mặt không biểu cảm, thằng bạn thân này của anh không biết lớn lên thế nào mà lại, cớ sao cho rằng người phụ nữ trong nhà anh dễ chinh phục như vậy?
Lúc này Tô Tình trong nhà đang ngủ.
Ngủ một giấc dậy trời không còn nắng gắt nữa, nhìn đại khái ba giờ rồi? Mang bầu đúng là khác thật, rất dễ buồn ngủ.
Uống nước xong cô liền bổ hạt dưa cho mình ăn để bổ sung vi lượng, rồi ra bếp xem cái phao câu lợn, tối nay nấu cháo phao câu uống là được.
Cô cầm sách ngồi trong sân bắt đầu đọc, hai năm nữa là thi đại học được khôi phục, cô phải ôn tập cho kỹ.
Cô tính đi thi đại học, đó là cơ hội thay đổi vận mệnh, sao có thể bỏ lỡ?
Vừa c.ắ.n hạt dưa vừa xem sách, Tô Tình cảm thấy cuộc sống của mình sướng mê ly.
Nhưng càng sướng thì chuyện càng mau tới, người phát thư đạp xe thoăn thoắt tới: "thanh niên trí thức Tô Tình có nhà không? Có bưu phẩm của cô nè!"
Người phát thư này phát hàng quen rồi, cuối cùng mỗi tháng đều có một lần như vậy, tới là gọi thẳng luôn.
Tiếng gọi quen thuộc này khiến Tô Tình vui không tả.
"Tới đây." Tô Tình đáp lời rồi bước ra.
"Tưởng cô đi làm công rồi chứ." Người phát thư thấy cô liền nói.
"Hôm nay không khỏe nên không đi." Tô Tình cười đáp.
Người phát thư cũng biết cô thanh niên trí thức này là hạng người nào, nhưng nghĩ lại cũng đành — sinh ra và lớn lên ở thành phố, được nuông chiều từ nhỏ, giờ bị điều về nông thôn, sao chịu nổi cuộc sống khổ cực? Cô hơi lười một chút cũng là bình thường. Anh ta không bận tâm, chỉ lấy trong túi ra một gói lớn và một phong thư đưa cho cô: "Nè, gửi cho cô. Còn có thư nữa."
"Lần này nhiều gói vậy sao?" Tô Tình vui vẻ hỏi.
Cô biết trong thư thường có tem phiếu, giấy gửi tiền, nhưng hôm nay nhìn số gói hàng thì rõ ràng nhiều hơn hẳn mọi khi.
"Ừ, đều gửi chung một đợt cho cô đấy, không có gì khác thường đâu, tôi đi đây." Người phát thư nói.
