Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức Lấy Chồng Ở Thập Niên 70 - Chương 21
Cập nhật lúc: 29/10/2025 03:33
Vệ Thế Quốc chưa động đũa, Tô Tình hiểu anh đang chờ cô cùng ăn nên mỉm cười vào lấy phần của mình.
Sủi cảo khá nhiều, cô chỉ gắp tầm hai mươi cái cho vào chén.
“Có thịt nấu ăn ngon thật. Còn ít nhân, tôi sẽ để dành, mai xào cháo với rau cũng được.” Tô Tình nói.
Thịt và rau chẳng nhiều, nhưng ăn lại rất ngon.
Vệ Thế Quốc ăn thấy hài lòng, một bát sủi cảo đầy mà anh ăn hết sạch.
Không chỉ sủi cảo ngon, nước chấm đơn giản mà cũng vừa miệng, ăn xong anh còn tự giác rửa luôn cả nồi.
Tô Tình cũng chẳng để ý đến hắn, nàng ăn no rồi liền vào nhà đọc sách. Trời mưa nên mát hơn một chút, nhưng không khí vẫn oi bức. Nàng vừa cầm quạt phe phẩy, vừa đọc sách. Vệ Thế Quốc làm việc xong bước vào nhà, nhìn thấy nàng đang khe khẽ ngâm nga gì đó.
“Anh có muốn đọc sách cùng tôi không?” – Tô Tình thuận miệng hỏi.
“Không cần.” – Vệ Thế Quốc đáp ngắn gọn.
“Ừ, vậy anh nghỉ ngơi một lát đi.” – Tô Tình nói, cũng chẳng lo gì đến tiền đồ của hắn.
Sau này nàng sẽ thi đại học, còn Vệ Thế Quốc về sau làm buôn bán. Đến thời kỳ cải cách, hắn là một trong những người đầu tiên làm giàu: ban đầu buôn hàng, rồi mở xưởng, sau đó lại trở thành ông chủ bất động sản. Nhưng dù đàn ông có tài giỏi đến đâu, cuối cùng cũng khó tránh khỏi bị vướng vào số mệnh, mà trong truyện, nam phụ như hắn lại bị nữ phụ Tô Tình hại t.h.ả.m đến mức khiến người ngoài cuộc như nàng cũng không đành lòng nhìn.
Rồi sau một giấc ngủ, nàng lại biến thành chính người nữ phụ độc ác ấy...
Cơn mưa này không hề nhỏ. Bắt đầu từ hơn tôi giờ sáng, mưa suốt đến tận chiều mới dần ngớt. Tuy mưa đã nhỏ, nhưng trời vẫn đầy mây đen, rõ ràng chưa dứt hẳn. Lão đội trưởng nhờ cháu mang nón lá đến trả, nên khi mưa đã bớt, Vệ Thế Quốc đội nón ra ngoài, tay còn xách theo giỏ tre.
Giờ hắn vẫn chưa muốn nói chuyện với nàng, nhưng Tô Tình cũng không bận tâm, chỉ tiện tay nhét cho hắn một viên kẹo sữa trước khi ra cửa. Hắn vốn định bảo nàng tự ăn đi, nhưng miệng vừa mở ra thì kẹo đã bị Tô Tình đút vào.
Vệ Thế Quốc cùng Vương Cương và Hắc Thán đi thả lưới bắt cá, trong miệng vẫn còn vị ngọt của kẹo, khiến lòng hắn cũng thấy ấm áp.
Hôm nay thu hoạch khá tốt: họ ra đi lúc gần bốn giờ, đến hơn sáu giờ rưỡi đã trở về, mang theo một giỏ cá nho nhỏ. Nhiều nhất là cá trích, chừng năm sáu con, ngoài ra còn có một con cá chép, tuy không lớn nhưng cũng nặng hơn một cân.
Tô Tình nhìn thấy liền sáng mắt: “Sao trời mưa lại nhiều cá thế này?”
“Bên kia nước chảy về hồ chứa, mưa xuống cá cũng theo nhiều.” – Vệ Thế Quốc đáp.
“Ngày mai nhà Mã đại nương làm đậu phụ, mình giữ lại nửa số cá trích nuôi tiếp, tối nay nấu cá chép ăn nhé?” – nàng hỏi.
“Ừ.” – Hắn gật đầu, giữa trưa ăn sủi cảo no quá, giờ cũng bắt đầu đói.
Tô Tình thái gừng, hành, bóc tỏi; lần trước làm được ít nước tương còn dư, nay mang ra vừa khéo. Nàng làm sạch cá chép, ướp rồi bỏ vào nồi hầm. Món chính là bánh ngô hấp.
Tâm trạng nàng vui vẻ, cảm thấy cuộc sống như vậy thật không tồi, bèn nói: “Thế Quốc, tối nay ăn nhiều một chút, bồi bổ cho khỏe nhé.”
Bên kia, Vệ Thế Quốc suýt cắt trúng tay khi nghe nàng nói vậy. Hắn ngoài mặt im lặng, nhưng trong lòng thầm c.h.ử.i — người phụ nữ này lại đang muốn quyến rũ hắn sao?
Rốt cuộc nàng định làm gì? Có phải thật nghĩ mình mang thai, nên muốn sống tốt với hắn ư? Nếu đúng vậy thì cũng không tệ... nhưng mà...
“Đợi ít hôm nữa, cô nên ngồi xe lừa vào thị trấn khám xem sao.” – Vệ Thế Quốc cuối cùng vẫn kiên quyết nói.
Hắn buộc mình phải tỉnh táo, không thể vì chút ảo tưởng mà tự ru ngủ. Có lẽ nàng hiểu lầm chuyện mình mang thai, nhưng cũng khó trách – phụ nữ nào hiểu rõ việc đó được mấy? Hắn tuy chẳng rành, nhưng đàn ông sinh ra vốn nhạy cảm với chuyện này.
Hơn nữa, khi đàn ông tụ họp nói chuyện, chẳng phải toàn mấy chuyện chăn gối ấy sao? Thành ra nghe mãi cũng hiểu ít nhiều, không nhiều nhưng chắc chắn hơn phụ nữ này.
Tốt nhất cứ để nàng đi khám, nếu không có thai thì mọi chuyện lại quay về như cũ, hắn cũng đỡ phải chịu áp lực.
Tô Tình gật đầu: “Tôi sẽ chọn lúc thích hợp đi, sau này còn phải khám thai định kỳ nữa.”
Vệ Thế Quốc khẽ giật khóe miệng, nhưng chẳng nói thêm gì. Cứ để nàng, đợi khám xong không có thai, tất cả lại như trước thôi.
“E thẹn hoa hồng khẽ nở ~” – Tô Tình vừa làm vừa khe khẽ hát.
Vệ Thế Quốc đưa cá chép đã làm xong cho nàng nấu, nhìn nàng trong bếp vừa bận rộn vừa ngân nga, trong lòng hắn bỗng thoáng nghĩ: người phụ nữ này thật sự không chán ghét đứa bé trong bụng sao?
Ít nhất nhìn bây giờ thì thấy, nàng chẳng có chút gì là không vui. Tuy khả năng có thai rất thấp, nhưng rõ ràng nàng lại mang vẻ chờ mong, chẳng phải vẫn đang tự bồi bổ mỗi ngày sao?
Trước đây nàng cũng thích ăn ngon, nhưng chủ yếu lo ăn mặc; giờ thì chỉ chăm chú chuyện ăn uống, mỗi ngày đều chuẩn bị món bổ dưỡng.
Vệ Thế Quốc vừa đan lồng gà vừa suy nghĩ, nhưng cuối cùng cũng chẳng nghĩ ra được gì, bởi vì hắn thật sự không hiểu rốt cuộc người phụ nữ này đang nghĩ gì.
Lồng gà trong tay đã đan gần xong, lúc ấy trong bếp đã bắt đầu tỏa ra mùi thơm của thịt cá. Cuối cùng, Tô Tình đậy nắp nồi lại, nói: “Cá hầm rút bớt nước là có thể ăn cơm tối rồi.”
“Ừ.” – Vệ Thế Quốc đáp.
“Trong thôn mình, tay nghề thợ mộc thế nào nhỉ? Nếu được, tôi muốn nhờ họ làm cho một chiếc xe đẩy cho trẻ con.” – Tô Tình nói.
Vệ Thế Quốc mím môi, đáp: “Còn sớm mà.”
