Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức Lấy Chồng Ở Thập Niên 70 - Chương 258
Cập nhật lúc: 29/10/2025 04:07
Tô Tình cười nói: "Kiều Kiều khách sáo quá. Đến chơi thì cứ đến thôi, mua quà làm gì?" Rồi mời cô vào.
Chu Kiều Kiều bước vào, thấy nhà cửa sạch sẽ, không có ai.
Tô Tình mời cô ngồi, rồi rót nước: "Chị dâu và bọn trẻ còn đang ngủ nướng. Những người khác đi làm hết rồi. Chị không ngủ nổi nên dậy trước."
Lúc 5 giờ sáng, bọn trẻ đã dậy, được thay tã, cho b.ú một chút, rồi lại được bế về giường ngủ tiếp, mãi cho đến giờ.
Chu Kiều Kiều nhìn thấy bút và giấy của Tô Tình, liền cười hỏi: "Chị đang viết văn à? Em đến có làm phiền chị không?"
"Không sao đâu." Tô Tình mỉm cười, ngồi xuống nói chuyện. "Kiều Kiều, hôm nay em không đi làm à?"
"Dạ không ạ." Chu Kiều Kiều lắc đầu.
"Vậy ngày thường ở nhà em làm gì?" Tô Tình tò mò hỏi.
"Cũng chẳng làm gì nhiều, chủ yếu là giúp mấy chị dâu em trông cháu một chút thôi." Chu Kiều Kiều đáp.
Cô ấy sẽ không giúp giặt tã lót bẩn, vì quá ghê, nhưng lúc tắm rửa cho trẻ thì có phụ một tay, dù sao cũng chỉ là phụ giúp chút ít.
Tô Tình cười nói: "Vậy cũng tốt chứ. Có em phụ giúp, các chị dâu cũng đỡ vất vả hơn phần nào."
Chu Kiều Kiều ngắm nghía Tô Tình, hỏi: "Chị ơi, chị dùng mỹ phẩm gì dưỡng da vậy? Da chị đẹp quá, vừa trắng lại vừa mịn."
Tô Tình thầm nghĩ cô bé này miệng còn ngọt thật, liền cười đáp: "Chị chỉ dùng kem bách tước linh thôi, chị dùng mãi loại này rồi."
Chu Kiều Kiều đồng tình ngay: "Em cũng thích dùng bách tước linh lắm! Rất hợp với da em, dùng loại khác hiệu quả không được tốt như vậy."
Hai người trao đổi với nhau đôi chút tâm đắc về dưỡng da. Tô Tình cảm thấy cô gái này rất dễ nói chuyện, tuy có vẻ kiều kỳ nhưng không khiến người khó chịu, không có cái vẻ tự cho mình là trung tâm.
Ấn tượng của Tô Tình về Chu Kiều Kiều khá tốt. Nhưng em trai cô đã nói rất rõ ràng rồi. Cậu ấy nói cũng không sai, nếu không thể đến với nhau thì tốt nhất nên dứt khoát để cả hai đỡ đau lòng.
Vì vậy, sau một lúc trò chuyện ngắn ngủi, Tô Tình chủ động dẫn dắt: "Kiều Kiều à, em xinh thế này, chắc tiêu chuẩn tìm bạn trai cũng cao lắm nhỉ?"
Chu Kiều Kiều đỏ mặt: "Chị, sao chị đột nhiên nói chuyện này."
"Bởi vì chị mới nhận ra em và Cảnh Quân tuổi cũng xấp xỉ nhau. Hôm qua về nhà chị còn hỏi thăm Cảnh Quân về em đấy." Tô Tình cười nói.
Chu Kiều Kiều dù ngại ngùng nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Chị đã hỏi Cảnh Quân những gì vậy?"
"Chị hỏi cậu ấy quan hệ với em thế nào. Cậu ấy bảo chỉ là bạn bè bình thường thôi." Tô Tình mỉm cười.
Nghe vậy, sắc mặt Chu Kiều Kiều lập tức tái đi, mắt hơi đỏ.
Tô Tình cảm thấy mình hơi tàn nhẫn, nhưng chuyện cần nói thì vẫn phải nói. Một cô gái trẻ dũng cảm tìm đến nhà như vậy, phải can đảm lắm mới làm được. Nếu bị tổn thương thêm, vết thương lòng sẽ càng sâu. Giờ nói rõ ràng, coi như kịp thời ngăn chặn tổn thất chứ?
"Chị còn hỏi Cảnh Quân sau này muốn tìm bạn gái kiểu gì nữa." Tô Tình giả vờ không nhìn thấy thần sắc của cô, tiếp tục cười nói.
Chu Kiều Kiều hỏi: "Chị, Cảnh Quân nói thế nào?"
Tô Tình cười ha hả: "Cậu nhóc đó chẳng hiểu chuyện tình cảm gì cả. Cậu ấy bảo sau này cưới vợ, hoặc là người vợ đó phải biết kiếm tiền, hoặc là phải lo liệu tốt việc nhà. Hai loại chọn một. Còn bảo đợi cậu ấy đi làm về mà vợ 'mười ngón không chạm nước xuân' (ý chỉ không phải làm việc nặng), để phần cả việc giặt giũ nấu nướng cho cậu ấy thì đừng hòng. Em xem cậu ấy nói gì kì vậy? Cưới vợ là để làm vợ, chứ nói như cậu ấy thì thành đi tìm bảo mẫu rồi. Chị thấy cậu ấy cũng chẳng biết suy nghĩ gì. Kiều Kiều em thấy có phải không?"
Chu Kiều Kiều ngạc nhiên nói: "Nhưng chính em đã hỏi anh ấy mà. Anh ấy bảo không sao, không biết làm việc nhà cũng được."
Tô Tình cười lớn: "Lúc đó cậu ấy chưa nghĩ tới chuyện đó, thấy chẳng liên quan gì đến mình nên mới nói ngoại giao cho vui vậy thôi."
Chu Kiều Kiều bị sốc nặng, nói: "Có phải vì em không biết làm việc nhà, không biết giặt giũ, không biết nấu ăn, nên bây giờ anh ấy mới tránh mặt em không?"
"Đừng trách cậu ấy, tính cậu ấy vậy đó. Nhìn em đi, xinh thế này, còn trẻ thế này, lo gì không tìm được bạn trai chứ? Tìm một người tốt hơn cậu ấy năm lần mười lần ấy!" Tô Tình an ủi.
Chu Kiều Kiều hít mũi, nói: "Chị, em không muốn tìm người khác. Em chỉ thích Cảnh Quân."
Ôi, thẳng thắn quá!
Tô Tình cười: "Nhưng hình mẫu bạn gái trong lòng Cảnh Quân khác em nhiều lắm. Em cũng không cần phải vì cậu ấy mà thay đổi bản thân. Thế giới rộng lớn thế này, rồi sẽ tìm được một người thích em, bao dung em, không cần em phải thay đổi vì họ."
Chu Kiều Kiều lắc đầu: "Chị, em thật sự thích Cảnh Quân."
Tô Tình đành nói: "Vậy em thích cậu ấy điểm gì? Chị thấy cậu ấy cả ngày chẳng ra dáng gì, lúc nào cũng bộ dạng lông bông."
"Em... em thích chính vẻ lông bông của anh ấy." Chu Kiều Kiều ngượng ngùng nói.
Tô Tình: "..." Câu này thật không biết nối tiếp thế nào.
"Trông anh ấy có vẻ lông bông, nhưng anh ấy thật sự rất tốt. Vừa nhiệt tình lại rộng rãi. Bố em cũng khen anh ấy tốt lắm." Chu Kiều Kiều nói.
"Bố em? Bố em quen Cảnh Quân sao?" Tô Tình hỏi.
"Bố em là chủ nhiệm của Cảnh Quân." Chu Kiều Kiều đáp.
Thảo nào lại quen, Tô Tình hỏi thẳng luôn: "Nếu sau này em và Cảnh Quân không thành, bố em có làm khó cậu ấy không?"
